Tôi Không Phải Là Hoàng Tử

Chương 50: Cái bẫy(1)

Trong năm người, Soran không lo lắng nhất chính là Ryoma, khi cậu nhìn thấy ông chú vô lương nào đó, đối phương kích động ôm chặt làm cậu càng thêm an tâm.

"Nanjiro-san, chú chẳng thay đổi chút nào cả." Soran cũng kích động ôm chặt lấy Nanjiro, đây là vị trưởng bối mà cậu thích nhất ngoài người nhà của mình.

Buông Soran ra, Nanjiro nhìn thiếu niên đã biến mất sáu năm giờ lại xuất hiện trước mặt mình, trong lòng cảm khái vạn lần. Cái "chết" của thiếu niên từng làm hắn và con trai khổ sở như nhau, hôm nay, thiếu niên đã trở về, bù đắp tiếc nuối và hối hận của hắn.

"Mau vào nhà, Ryoma đang đi đốt vàng mã, lập tức sẽ trở lại." Vỗ vỗ thiếu niên, Nanjiro ngoắc ngoắc Tezuka ở phía sau thiếu niên, nói, "Cậu cũng đã về rồi, lúc rảnh rỗi nên đến đây nhiều một chút, lúc nào cũng đánh với cái thằng ngốc nhà ta thì thật là vô nghĩa."

"Vâng, Nanjiro-san." Tezuka vui vẻ đáp ứng.

Vừa vào phòng, một người phụ nữ mặc kimono đang đi ra từ phòng bếp, nhìn thấy Soran, nàng rõ ràng cực kì kinh ngạc, sau đó vội chạy tới ôm lấy Soran: "Backy, thật là con! Ryoma nói con muốn tới, dì còn tưởng rằng nó gạt chúng ta chứ, thật tốt quá, thật sự là quá tốt." Người phụ nữ tỉ mỉ quan sát Soran, khóe mắt đã vương ánh nước.

"Rinko-san, con đã trở về, xin lỗi vì đã làm dì lo lắng." Phảng phất như vừa về nhà, Soran cảm thụ sự ấm áp của "mẹ", vui sướиɠ phát ra từ nội tâm của đối phương làm cậu rung động.

"Ryoma nói bây giờ con rất sợ lạnh, mau vào phòng trà đi, ở đó ấm áp." Rinko kéo Soran đi vào phòng trà thông với phòng khách, đây là nơi mà Echizen Nanjiro uống trà xem báo vào mùa đông, có hệ thống sưởi hơi bằng điện và trải thảm nên gian phòng cực kì ấm áp, vừa nhìn đã thấy là được chuẩn bị để đón tiếp Soran. Bưng trà và bánh ngọt lên cho Soran xong, Rinko đi xuống bếp chuẩn bị cơm tối.

Uống trà một lúc, đang trầm ngâm Nanjiro chợt mở miệng: "Tuy rằng chuyện của con rất thần kỳ, nhưng con có thể trở về thật sự là quá tốt. Chuyện của cánh thanh niên các con thì các con cứ tự quyết định đi, ta và dì Rinko của con cũng sẽ không can thiệp." Trong ánh mắt nhìn Tezuka là hiểu rõ và thông cảm.

"Nanjiro-san. . ." Soran và Tezuka đồng thời kêu lên.

Nanjiro cười rộ lên: "A, thanh xuân à thanh xuân, chuyện của bọn nhỏ người lớn chỉ cần cho ý kiến là tốt rồi, cuối cùng vẫn phải là các con quyết định, ta tin tưởng rất nhiều chuyện các con đều đã thương lượng rồi, cái ông già như ta không quản được nhiều như vậy."

Soran rót một chén trà: "Nanjiro-san, chú già chỗ nào chứ? Con đâu có thấy đâu." Soran đánh mắt về phía tạp chí tìиɧ ɖu͙© thò ra từ quần áo Nanjiro, cung kính bưng trà qua.

Nanjiro giấu diếm nhét tạp chí trở lại, nhận lấy chén trà. Hắn nhìn con trai mình thống khổ suốt mấy năm nay, tương tự, hắn cũng thấy được bi thương của mấy thiếu niên kia, nếu hiện tại họ một lần nữa tìm về được hạnh phúc đã mất đi, hắn đương nhiên sẽ chúc phúc.

"Con về rồi đây." Bên ngoài truyền đến tiếng Ryoma, Soran đứng lên đi ra ngoài.

"Ryoma." Đi tới cửa, Soran không kiêng nể gì ôm lấy Ryoma, làm đối phương vô cùng kinh ngạc, cũng mừng rỡ dị thường.

"Đốt vàng mã xong rồi, cái này vừa mới làm đấy, mau nếm thử, hương vị của nhà này rất được, chắc chắn em sẽ thích." Ôm Soran vào nhà, Ryoma đưa hộp trên tay cho Soran.

"Cùng nhau ăn." Kéo tay Ryoma, Soran gọi cả Rinko đang bận rộn trong bếp, ngực chỉ cảm thấy ngọt ngào.

Trong phòng bếp, Soran và Rinko cùng nhau chuẩn bị cơm tối, Nanjiro, Ryoma và Tezuka thì ở trong phòng trò chuyện về tennis. Rinko phụ trách cơm Tây, Soran thì chuẩn bị cơm Trung Quốc.

"Backy, bây giờ con vẫn không ăn được hải sản à?" Đang làm cá, Rinko hỏi.

"Có vẻ là không thể." Soran hấp bánh nhân thịt, nói, "Thói quen ẩm thực cũng không có gì thay đổi."

"Nhưng mà Backy lại đẹp lên rất nhiều, cũng khó trách mấy đứa nó phải sớm truy được con tới tay." Trong mắt Rinko là sự thản nhiên giống như chồng mình.

"Rinko-san. . . Dì thật cởi mở." Mặt Soran nóng bừng.

"Cũng không phải là cởi mở, bởi vì các con đều là những đứa trẻ ngoan." Rinko cảm khái nói, "Rất ít khi gặp được những đứa trẻ như chúng, dì nghĩ mẹ con cũng bởi vì như vậy mới có thể đáp ứng. Hơn nữa, chúng ta đều tin rằng các con sẽ xử lý tốt."