Tôi Không Phải Là Hoàng Tử

Chương 49: Ngoài dự đoán

Tiếng thở dốc ồ ồ, thân thể quấn quít, giọt giọt mồ hôi, tạo thành một đêm tình sắc. Ngồi khoá trên người Tezuka, Soran gục phía trước Tezuka, mái tóc ẩm ướt được người lấy khăn tắm nhẹ nhàng lau, nhiệt độ trong chăn cực kì ấm áp, khiến cho người trong ngực chảy ra mồ hôi tinh tế, toả ra mùi hương của xà bông thơm. Chỉ là, điều không hợp với bầu không khí bình thản ấm áp lúc này chính là, trong thân thể Soran vẫn đang có một thứ không thuộc về cậu. Trận tình ái vừa kết thúc mười phút trước làm thân thể Soran vẫn nóng hổi như trước.

"Có khó chịu không?" Tezuka đυ.ng vào thân dưới đứng thẳng của Soran, lập tức khiến cho người trong lòng khẽ co rúm, Tezuka bỏ tay ra, tiếp tục giúp Soran lau tóc.

"Kunimitsu. . ." Soran khàn tiếng nói, "Không phải nói. . . một lần sao?" Trải qua đêm nay, Soran đã khắc sâu nhận thức về chuyện này, lời mấy người này nói là tuyệt đối không thể tin tưởng.

"Đầu năm mới anh phải về Pháp." Tezuka không chút nào chột dạ trả lời, nếu như không phải ngày mai còn phải đi sớm, anh sẽ không thu binh lúc này.

Soran vươn tay ôm lấy Tezuka, thở dài: "Kunimitsu. . . Cuối cùng em cảm thấy đặc biệt xin lỗi các anh." Cảm thụ được thứ chôn sâu trong cơ thể cậu cố sức đẩy một cái, Soran không dám nói nữa.

"Bầu không khí của hệ nghệ thuật tuy rằng tự do, nhưng cũng rất cởi mở." Tezuka nói một câu không đầu không đuôi, Soran lại hiểu ngay.

"Từ trước đến giờ em cũng không phải là học sinh ngoan." Soran hôn lên cái cằm lấm chấm râu của Tezuka, "Kunimitsu, chờ trời ấm lên, em đi Pháp thăm anh."

Khoé miệng Tezuka giật giật, cho Soran một cái hôn sâu. "Ngày mai muốn đến chỗ Fuji không?"

"Có. . ." Thứ trong cơ thể bắt đầu khẽ cử động, Soran kinh hoảng nhìn lại.

"Có muốn ngủ đêm chỗ Fuji không?" Tezuka bỏ khăn tắm sang một bên, vuốt ve thân thể Soran.

"Không. . . đâu. . ." Tự biết mình không ngăn được, Soran giao bản thân cho đối phương, "Buổi tối. . . muốn đến nhà Ryoma. . . đón năm mới ở nhà. . . Keigo."

Ôm thân thể Soran chậm rãi cử động lên xuống, Tezuka lưu luyến trên cái cổ đã đầy dấu vết từ lâu của Soran, trên làn da yếu ớt, lưu lại dấu ấn của mình.

... .

Tezuka Ayana ở trong bếp chuẩn bị đồ ăn cho lễ mừng năm mới, Tezuka Kuniharu cùng cha chơi cờ trong phòng khách. Mười giờ sáng, trên lầu vẫn im ắng như trước, Tezuka Ayana nghĩ đến nguyên nhân con mình dậy muộn, cười nhẹ vài tiếng. Một lát sau, Tezuka Ayana nghe được tiếng có người xuống lầu, vội vàng đi từ phòng bếp ra ngoài. Thấy người xuống là con mình, Tezuka Ayana nói: "Kunimitsu, Soran đâu?"

"Mẹ, em ấy xuống ngay đây, không cần chuẩn bị cơm trưa cho chúng con đâu, chúng con sẽ tới nhà Fuji." Tezuka nói, anh mặc một bộ kimono màu xám nhạt, trông có vẻ là vừa mới tắm xong.

"Vậy uống cốc sữa đi, bụng rỗng không tốt cho dạ dày đâu."

"Vâng, cảm ơn mẹ, vậy chuẩn bị cho con thêm một cốc nhé."

"Được. Xong ngay đây."

Tezuka Ayana quay lại phòng bếp. Tezuka đi tới phòng khách chào cha và ông nội, nói rõ hành trình hôm nay, bưng hai cốc sữa trở lại phòng mình trên lầu.

"Itsuki, uống cốc sữa đi." Đi tới bên giường, Tezuka đưa cốc sữa cho người đã nai nịt gọn gàng kia, "Có muốn đi muộn hơn một chút không?" Bọn họ hừng đông mới ngủ, tuy rằng 7 giờ với anh mà nói cũng đủ, nhưng người này còn cần nghỉ ngơi.

Soran lắc đầu, uống sữa. "Hôm nay đến chào hỏi cha mẹ Shusuke, không thể muộn." Đưa cốc sữa đã uống được một nửa cho Tezuka, Soran đi vào phòng tắm chải đầu. Tezuka uống hết sữa phần mình và phần còn lại của Soran, rất thoả mãn nhìn Soran cũng mặc kimono. Không phải màu đỏ thẫm, mà là thuần trắng có hoa văn hình hoa sen nhàn nhạt, làm cho cậu có vẻ đặc biệt linh hoạt kỳ ảo.

"Buộc lên đi." Cầm lấy dây cột tóc, Tezuka buộc tóc Soran lại thành một cái đuôi dài, trong gương, hai người trông giống như tướng quân và thần quan thời Chiến quốc. Tezuka nâng mái tóc Soran lên, tràn đầy yêu thương hôn nhẹ, Soran xoay người, tháo kính Tezuka ra, ngửa đầu, đối phương vô cùng phối hợp hôn xuống.

"Em không thích kính của Kunimitsu." Một lần nữa đeo lại kính cho Tezuka, Soran nói. Tezuka lại khẽ hôn môi cậu một chút, nắm tay cậu đi xuống, "Sớm một chút đến Pháp."

"Ừ."

... . . . .

... ... . . . .

Chuông cửa vang lên, có người trong nhà lập tức đi ra mở cửa, khi hắn nhìn thấy người đứng ở cửa thì, ngây dại.

"Em trai của Fuji, chúc mừng năm mới." Cố ý kéo khăn quàng cổ xuống lộ ra hoàn chỉnh khuôn mặt của mình, Soran thấy mục đích đã đạt thành, cười rộ lên.

"Yuta, chúc mừng năm mới." Không đợi Fuji Yuta hoàn hồn, Tezuka ôm Soran đi vào nhà. Nghe được tiếng vang, Fuji liền chạy ra, nhìn thấy là Soran và Tezuka, anh lập tức giữ cửa, đẩy đẩy em trai đã biến thành pho tượng: "Yuta."

Soran đồng tình nhìn Fuji Yuta, sau đó để Fuji giúp cậu cởϊ áσ khoác và khăn quàng cổ.

"Có phải rất lạnh không?" Fuji lo lắng hỏi.

"Không sao." Soran cầm bàn tay ấm áp của Fuji, hấp thu nhiệt lượng trên người đối phương.

"Vào đi, ba mẹ và chị anh đều ở nhà." Thấy Yuta còn đờ ra đó, Fuji đành mặc kệ hắn, đưa Soran vào nhà.

Một phút sau, từ cửa truyền đến tiếng Fuji Yuta kêu sợ hãi: "Ogihara?!!!"

Bầu không khí trong phòng khách rất thân thiện. Cha mẹ Fuji luôn làm việc ở nước ngoài, thế nên sau khi biết anh thích một người đồng tính, họ vẫn tiếp nhận rất bình thường. Biết Soran là người con mình thích, bọn họ vô cùng vui vẻ, nhất là chị gái của Fuji, quấn lấy Fuji bắt anh chụp ảnh cho chị và Soran, càng không ngừng oán giận Fuji vậy mà lại giấu Soran đi không cho chị biết. Ngoài Fuji Yuta ra, Soran cảm thụ được sự hoan nghênh của nhà Fuji, điều này làm cho cậu càng thêm thở phào nhẹ nhõm.

"Yuta, em làm sao thế? Từ đầu em chẳng hề nói câu nào, khó chịu à?" Chụp ảnh với trai đẹp xong, Fuji Yumiko hỏi.

Fuji Yuta lắc đầu, nhìn về phía anh trai: "Anh, cậu ta là em trai của Ogihara?" Cậu ta rõ ràng chính là Ogihara Aitsuki!

"Yuta!" Cha mẹ Fuji thốt lên, vì hành động chỉ vào Soran của Fuji Yuta mà nhíu mày.

"Em trai của Fuji senpai, tôi có vấn đề gì sao?" Soran nháy mắt với Yuta mấy cái, nói, lời kia của cậu vừa thốt ra, Fuji Yuta liền "kịch" một cái đứng lên, kích động nhìn cậu.

"Yuta?" Cha mẹ Fuji nhìn con trưởng, rồi lại nhìn con út.

"Huỵch huỵch", vài giây sau, Yuta xoay người chạy ra khỏi phòng khách, lên lầu. Cha mẹ Fuji và Yumiko lộ vẻ kinh ngạc, không hiểu Yuta có chuyện gì.

"Ba mẹ, không sao đâu, Yuta chỉ là nghĩ tới một người bạn của em ấy, để con đi xem." Fuji cười nói với cha mẹ, nhéo nhéo người đang nghịch ngợm ở dưới bàn một chút, đứng dậy đi lên lầu.

"Chú dì, sau lễ mừng năm mới hai người có đi nước ngoài nữa không?" Tezuka mở miệng, đúng lúc dời sự chú ý của những người khác.

Tezuka là bạn thân của Fuji nên rất thân thuộc với người nhà Fuji, rất nhanh, phòng khách lại trở nên náo nhiệt. Soran nghe họ nói chuyện với nhau, trong lòng tò mò không biết Shusuke sẽ giải thích với Yuta thế nào.

"Anh, cậu ta là Ogihara! Đúng không?" Trên lầu, trong phòng Yuta, hắn túm cánh tay Fuji hỏi.

Fuji xoa đầu Yuta, mở hai mắt: "Yuta, trước đây em ấy là Ogihara Aitsuki, bây giờ là Ogihara Soran."

"Anh?!" Yuta buông anh trai ra, lẩm bẩm nói, "Cậu ta. . . không chết?" Sau đó hắn lại lắc đầu, nếu như cậu ta không chết, sao anh trai có thể đau khổ nhiều như thế.

"Yuta, " Fuji khe khẽ nói, "Em ấy đã trở về từ bên cạnh Thượng đế, bởi vì những người quan trọng nhất của em ấy đang ở đây."

"Anh. . ." Hai mắt Fuji Yuta mở to, "Cậu ta là. . . vì. . . các anh?" Tuy rằng chẳng bao giờ hỏi anh trai, nhưng đã lâu như thế, Yuta sớm hiểu rõ tình cảm của anh trai với người nọ, còn có tình cảm của những người khác với cậu nữa.

Fuji cười gật đầu, hạnh phúc nói: "Vì bọn anh và người thân của em ấy, em ấy đã trở về. Nhưng mà chuyện này quá mức kì bí, thế nên bây giờ em ấy là Soran."

Tâm tình kích động của Yuta chậm rãi hạ xuống, sát sát con mắt: "Thật tốt quá. . . Thật tốt quá. . ." Người kia cuối cùng cũng đã trở về.

"Yuta, cảm ơn em." Fuji ôm lấy em trai.

Yuta ôm chặt anh trai một chút, sau đó buông ra, đen mặt nói: "Vì sao không sớm một chút nói cho em biết?"

Fuji lại cười ha ha nói: "Bởi vì anh rất muốn nhìn vẻ mặt kinh ngạc đến ngây người của Yuta mà, quả nhiên là đúng như anh nghĩ luôn."

Mặt Yuta lúc xanh lúc đỏ, làm sao hắn có thể quên anh trai mình có bao nhiêu kinh khủng chứ.

Cơm trưa là cha mẹ và chị gái Fuji cùng nhau làm, vô cùng phong phú. Trên bàn cơm, Yuta thỉnh thoảng lại liếc nhìn Soran, sau đó khi đối phương nhìn lại hắn thì hắn lập tức dời ánh mắt. Soran nghĩ mình bị Fuji làm hư rồi, mỗi lần Yuta nhìn cậu, cậu đều cười thật tươi với đối phương, làm đối phương cực kì xấu hổ.

Sau bữa cơm, Tezuka ở phòng khách cùng cha mẹ Fuji nói chuyện phiếm, Yuta lại trở về phòng, Fuji thì đưa Soran lên phòng mình.

"Shusuke, chú và dì. . . thật làm em ngoài ý muốn."

Soran cho rằng đối phương sẽ không thích cậu.

Fuji cúi đầu cho Soran đang ngồi trên giường một cái hôn, nói: "Hôm nay Itsuki mặc kimono cũng làm anh rất ngoài ý muốn." Kéo chiếc khăn lụa màu bạc trên cổ Soran ra, đôi mắt Fuji đầy thâm thúy, "Itsuki, em chuẩn bị tốt chưa?" Cái cổ được khăn lụa bao quanh tràn đầy dấu hôn, nghĩ đến hôm nay Soran đi từng bước cẩn thận, Fuji đã biết đêm qua cậu và Tezuka làm cái gì.

"Tối nay em muốn đến chỗ Ryoma." Soran miệng khô lưỡi khô nói, hành trình đến Nhật Bản lần này với cậu mà nói có thể nói là một lần tai nạn.

"Anh biết." Fuji lưu lại một dấu đỏ trên cổ Soran, rồi lại đeo khăn lụa vào cho cậu, "Sau khi quay về Luân Đôn, có thể chứ?"

Soran khụ hai tiếng, dưới ánh nhìn nguy hiểm của đối phương, gật đầu, đối phương mới thoả mãn cười.

"Yuta." Gõ cửa phòng Yuta, Soran đẩy cửa. Yuta đứng ở trong phòng, lặng yên nhìn Soran.

Thiếu niên năm đó không muốn bị người khác gọi là "em trai của Fuji" lớn lên còn cao hơn anh trai mình, sau khi anh trai từ bỏ tennis học y, hắn vẫn tiếp tục kiên trì. Hiện tại, những người biết hắn đều gọi hắn "Fuji Yuta", ở trong nhóm đội tuyển đội tennis trường đại học, hắn đã thoát khỏi cái bóng của anh trai mình. Nhưng hắn vẫn là người luôn không được tự nhiên mà Soran biết trước kia. Rõ ràng trong ánh mắt là tia sáng vui vẻ khi nhìn thấy cậu, nhưng trên mặt cũng vẫn là biểu cảm đầy khó chịu.

"Yuta, tôi phải đi rồi, cậu không đến tiễn tôi sao?" Soran cười hỏi.

"Cậu phải đi rồi?" Yuta ra ngoài, nhìn về phía anh trai đứng bên cạnh Soran, vì sao không để cậu ở lại một đêm.

"Nhật Bản quá lạnh, Itsuki-chan sắp phải về Anh rồi. Em ấy muốn đi chào hỏi nhà Echizen, còn muốn gặp mặt bạn bè và các senpai trước đây, thời gian rất gấp gáp." Fuji giải thích, thấy em trai rõ ràng rất thất vọng, anh nói, "Mùng 1 Itsuki-chan sẽ tổ chức tiệc ở nhà Atobe, en cũng đi đi."

"Nếu có bạn gái cũng nhất định phải mang đi." Soran bổ sung, mặt Yuta lập tức đỏ lên, "Tôi nào có bạn gái gì chứ."

"Yuta, tôi đi đây." Soran xoay người.

"Tôi tiễn cậu." Yuta lập tức đi ra ngoài.

"Yuta, nhất định phải tới." Trước khi lên xe, Soran nói với Yuta, sau đó chăm chú nắm chặt tay Fuji, lên xe.

"Tôi nhất định sẽ đi." Yuta ở ngoài xe lớn tiếng nói.

Vẫy tay tạm biệt Fuji và người nhà của anh, Soran đóng cửa sổ xe.

"Kunimitsu, có phải là em lo lắng vô ích không?"

Đến hiện giờ, ngoài người nhà của Yukimura ra, những người khác đều chưa cho cậu áp lực gì nhiều.

"Em biết là tốt rồi." Tezuka lái xe ra đường.

Soran cười, nhắm mắt nói: "Kunimitsu, em ngủ một giấc đây, tới thì gọi em." Cậu mệt mỏi, thân thể mệt chết đi, nhưng mà cũng thật cao hứng. Rời đi sáu năm, thế giới này đã thay đổi rất nhiều.

"Đêm nay muốn ngủ ở nhà Ryoma không?"

"Em định đêm nay ngủ khách sạn, " Soran mở mắt ra, "Một mình."

Mấy người này không biết cái gì gọi là tiết chế, sau này cậu muốn ngủ một mình.

Tezuka không đáp lại, tập trung lái xe, một người sao. . . Sợ rằng rất khó. Nếu như đêm nay không ở nhà Echizen, vậy anh đi cùng cậu tới khách sạn thôi.