Tôi Không Phải Là Hoàng Tử

Chương 31: Em là của anh. . .

“Anthony, là tôi, Fuji đây, hi vọng là không làm phiền anh.”

“Cậu vẫn đang ở Mỹ à?”

“Tôi về trường rồi, Halloween ngày thứ hai thì tôi trở về Luân Đôn.” Trong điện thoại, Anthony im lặng, Fuji tiếp tục nói: “Tôi đã xem tin tức về đại nhạc hội.”

“Tôi cho rằng người đầu tiên gọi điện thoại tới sẽ là Tezuka hoặc Atobe.” Trong nhà trọ, ngoại trừ ánh sáng từ đầu thuốc lá, cả căn phòng đều tối om. Anthony dựa bên cửa sổ, mượn ánh sáng yếu ớt nhìn vào khung ảnh trên bệ cửa.

“Bởi vì tôi tương đối may mắn, đã nối thông được điện thoại với anh trước tiên.” Trong điện thoại, Fuji nghe thấy âm thanh bật lửa, không nói việc Atobe đang nói chuyện điện thoại với Hall.

“Fuji, phản ứng của các cậu thật ngoài dự liệu của tôi.” Giọng nói thấp trầm của Anthony bình thản không chút gợn sóng.

“Hành động của anh và Hall cũng ngoài dự liệu của chúng tôi.” Trong mắt Fuji là hoang mang.

“Như vậy là tốt nhất cho Baby.” Anthony nói.

“Anh có chắc không?” Fuji lập tức hỏi.

Lại lần thứ hai lặng yên.

Vài phút sau, Anthony chậm rãi mở miệng, “Fuji, tôi hiểu em trai tôi nhất. Nếu như tôi và Hall mở miệng, em ấy sẽ không cự tuyệt, cho dù chúng tôi muốn cái gì, chỉ cần em ấy có, em ấy sẽ đưa ra mà không giữ lại chút gì, đưa ra. . . toàn bộ.”

Đôi ngươi của Fuji vì hiểu ra điều gì đó mà đột nhiên co rút.

“Fuji, trên thế giới này không ai có thể yêu em ấy hơn tôi và Hall, ngay cả các cậu cũng không thể.” Anthony mở đèn, khắp nơi trong phòng là ảnh chụp của một người, “Vào ngày Baby sinh ra, tôi đã tự nói với mình, tôi phải vĩnh viễn bảo vệ em trai của tôi, để em ấy lớn lên vô lo vô nghĩ, đó là niềm tin của tôi, là niềm tin đã cắm rễ trong lòng tôi và Hall từ trước tới giờ. Cho dù em ấy biến thành hình dạng gì, cho dù em ấy là ai.”

“Anthony, xin lỗi, xin lỗi vì vừa rồi đã thất lễ với anh.”

“Tôi rất hối hận, hối hận vì đã để em ấy đi Nhật Bản, nếu như em ấy không đi Nhật Bản, có lẽ em ấy sẽ không gặp phải chuyện đáng sợ như vậy, em ấy sẽ vui vẻ hạnh phúc mà lớn lên. Chứ không phải làm cho kí ức của chúng tôi về sự trưởng thành của em ấy có sáu năm khoảng trống, tôi đã từng hận không thể gϊếŧ các cậu.”

“Xin lỗi.”

Trong điện thoại lại vang lên tiếng bật lửa, làm trong lòng Fuji khó chịu.

“Fuji, tôi và Hall phải kết hôn. Trên đời không có bí mật nào vĩnh viễn, nhất là một gia tộc như chúng tôi, lúc nào cũng bị người khác chú ý sát sao, tình yêu của tôi và Hall với em ấy sẽ làm em ấy bị tổn thương. Thế giới của Baby không thể có một tia gièm pha nào. Fuji, các cậu muốn ở bên em ấy, tôi sẽ không phản đối, nhưng nếu như các cậu không làm được điều này thì đừng trách tôi không khách khí.”

“Anthony, cảm ơn anh đã nguyện ý giao em ấy cho chúng tôi.”

“Không, tôi vẫn chưa giao em ấy cho các cậu đâu. Khi nào các cậu có thể chứng minh thực lực của mình thì tôi mới có thể chân chính giao em ấy cho các cậu.”

Anthony không khách khí nói, Fuji bên kia cũng cảm động cười.

“Anthony, các anh đột nhiên làm như vậy lẽ nào không sợ em ấy đau lòng? Tuy rằng Atobe nói phản ứng của em ấy rất bình thường, cũng rất vui vẻ vì các anh, nhưng tôi lại không cho là như vậy. Cho dù Itsuki-chan có khổ sở cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài đâu.” Về mặt ý nghĩa nào đó, Fuji vẫn mong muốn Anthony và Hall có thể thủ tiêu quyết định này.

“Đối với Baby mà nói, chuyện duy nhất làm em ấy khổ sở chính là mất đi anh trai, chờ khi em ấy biết điều đó thì sẽ không có việc gì đâu.” Làm như vậy mới có thể khống chế tình cảm của họ, để họ trở lại thành anh trai mà cậu vẫn luôn yêu nhất.

“. . . Anthony, tôi kính nể anh và Hall. Tình yêu của các anh với em ấy làm chúng tôi cảm thấy tự ti.” Fuji nghĩ mình không thể làm được chuyện này, so với Anthony và Hall, tình yêu của họ với Soran ích kỷ như vậy, cũng chính vì thế mà vị trí của hai người nọ trong lòng Soran là không ai có thể sánh bằng, anh thua tâm phục khẩu phục.

Giải thích rõ ràng xong, Anthony cúp điện thoại. Bọn họ đương nhiên không hiểu được, tình yêu của anh lớn lên từng chút trong lòng anh như thế nào, cười với anh, ỷ lại anh. . . Đó là ký ức quý giá nhất của anh, không ai có thể có được, ngoại trừ anh và Hall.

… . . . .

Trong trang viên Douglas, Ken và Fujika nghiêm túc nhìn hai người con trai, chuyện tối hôm qua làm họ trở tay không kịp, nhưng cũng khiến họ không thể nào tức giận được.

“Các con chuẩn bị giải thích với Baby về hai cô gái kia thế nào? Sau khi nó ra nước ngoài không đến hai tuần, hai anh trai của nó lại đồng thời có bạn gái, lại còn định kết hôn. Trước khi Baby đi Mỹ thì các con bất hoà với nó, bây giờ lại nhân lúc nó ở nước ngoài cấp tốc quyết định kết hôn, Baby sẽ cho rằng các con không cần nó nữa mất!”

Trên bàn của Ken bày toàn bộ tư liệu về “con dâu tương lai”, từ chuyện các cô được sinh ra ở bệnh viện nào đến việc làm sao quen biết con hắn, rành mạch từng chi tiết, tuyệt không lộ chút sơ hở nào.

“Anthony, Hall. . . Mẹ muốn các con yêu đương, nhưng đâu có bắt các con quyết định nhanh như vậy, lại còn trong khoảng thời gian nhạy cảm này nữa.” Fujika không dám gọi điện thoại cho con trai, nàng sợ phải nghe thấy câu hỏi đau khổ của con mình.

“Mẹ, chúng con sẽ giải thích rõ ràng với Baby. Vào ngày Baby trở về con và Anthony sẽ đi sân bay đón em ấy. Con đảm bảo với mẹ, Baby sẽ vui vẻ thoải mái về ăn cơm với mẹ.” Bộ dạng của Hall vẫn là bất cần đời, làm người khác không nhìn ra anh đang chịu thống khổ và áp lực đến thế nào, nhưng cũng không có sự ngọt ngào khi yêu đương.

Anthony nhìn đồng hồ, nói: “Bây giờ là 11 giờ rưỡi, ở New York còn không đến 7 giờ, hẳn là Baby còn đang ngủ. Nghe Atobe nói bây giờ Baby rất sợ lạnh, con đã cho thiết kế lại hệ thống sưởi ấm trong phòng Baby, lò sưởi trong tường cũng phải sửa thành lớn hơn một chút, người của công ty xây dựng sắp tới rồi, những chuyện này phải được chuẩn bị tốt hết trước khi em ấy về, con sẽ đi nói với Jose. Chuyện của Baby con và Hall sẽ xử lý tốt, sẽ không để em ấy đau lòng nữa.”

Nói rõ với cha mẹ xong, Anthony rời khỏi thư phòng, Hall hôn mẹ mình một cái, cũng đi ra ngoài. Ken lắc đầu với vợ, bảo nàng không nên lo lắng, hắn tin các con mình có thể xử lý tốt chuyện này.

Nước Mỹ, New York, trong biệt thự Atobe.

Sau bữa sáng, Atobe tới công ty tiện đường muốn đến trường học nộp báo cáo, Ryoma cũng phải chuẩn bị thi cuối kỳ, trong biệt thự chỉ còn Soran và Keichan, quản gia và một đống người hầu.

“Bác Seijo, cháu hơi buồn ngủ, cơm trưa không cần lên gọi cháu đâu. Nếu như Keigo gọi điện thoại về, bác cứ nói với anh ấy là khi nào ngủ dậy cháu sẽ gọi điện lại sau.”

“Vâng, cậu Soran.”

Để Keichan lại, Soran lên lầu trở lại phòng ngủ, khoá trái, kéo rèm cửa sổ. Soran nằm thẳng trên giường, trong miệng yên lặng niệm ngôn ngữ triệu hoán của Soran tinh. Mười phút sau, một luồng ánh sáng chiếu vào người Soran, càng ngày càng sáng rõ, sau khi ánh sáng tràn ngập gian phòng thì trong nháy mắt lại biến mất, kể cả Soran vốn đang nằm trên giường.

… . . . .

“Soran.”

“Điện hạ.”

Mở mắt, thấy bên giường là Naran và thị nữ, Soran lập tức đứng dậy xuống giường, đi ra ngoài cửa. “Naran, em không có nhiều thời gian lắm, em cần sự giúp đỡ của chị.” Soran vừa đi vừa nói chuyện, thần sắc nghiêm túc.

Lần đầu tiên Naran thấy Soran khẩn trương như vậy, bước nhanh tới bên cạnh cậu hỏi: “Soran, muốn chị giúp em làm gì?”

“Trước hết đi tới kho sách với em đã.”

Sau khi đi vào kho sách, Soran nói: “Naran, em muốn làm ‘ đá thủy tinh ’.”

“Không được!” Naran vừa nghe lập tức cả tiếng cự tuyệt, “Soran, chuyện gì chị cũng có thể giúp em, nhưng chuyện này thì không được!”

Soran ôm lấy Naran, khẩn cầu: “Naran, xin chị, em nhất định phải làm.”

Naran sống chết lắc đầu, “Soran, em nên biết làm ‘ đá thủy tinh ’ với em mà nói có bao nhiêu nguy hiểm. Nói cho chị biết, vì sao đột nhiên lại muốn làm ‘đá thủy tinh’?”

“Naran. . . Anh trai của em. . . phải kết hôn rồi. Em muốn tặng cho bọn họ một món quà tốt nhất, một món quà độc nhất vô nhị trên thế giới này. Naran, xin chị, giúp em làm được không? Em sẽ không lấy sinh mệnh của mình, lấy Soran tinh ra đùa giỡn đâu. Naran, giúp em làm đi, em chỉ có thời gian mấy tiếng đồng hồ thôi.” Soran chăm chú siết chặt tay Naran, trong mắt là cố chấp.

“Soran. . .” Naran rơi lệ, Soran. . . Đối với người thân ở thế giới kia, tình cảm của em rốt cuộc sâu đến độ nào mà lại có thể làm em có vẻ mặt như vậy.

“Naran. . . Em muốn làm bảy viên.”

“Soran? !”

Naran kinh hoảng, “Em biết em đang nói cái gì không? Cả đời mẹ chúng ta chỉ làm hai viên cho hai chị em ta, làm ngay vào đêm trước khi mẹ qua đời. Soran, chị quyết không. . .”

“Naran. . . Làm ‘ đá thủy tinh ’ cho em. . .” Hai mắt Soran dần dần thay đổi, ngay lúc Naran không kịp phòng ngự, Soran đã khống chế tinh thần Naran.

“Naran, xin lỗi, em không có nhiều thời giờ để giải thích cho chị.” Hôn lên trán Naran, Soran hạ ám chỉ cho nàng, “Naran, làm ‘đá thủy tinh’ cho em, bảy viên ‘đá thủy tinh’.”

Nói xong, Soran mang Naran vào mật thất của kho sách, bên trong xuất hiện một chiếc giường thuỷ tinh được khảm vô số viên đá thuỷ tinh vô cùng hoa lệ, thuỷ tinh đỏ rực đến mê người, đỏ rực đến loá mắt. Soran lấy cái chai trên người ra, lấy ra hơn mười cánh hoa Soran, ăn toàn bộ xong, cậu liền nằm lên chiếc giường thuỷ tinh đỏ thắm đầy cứng rắn góc cạnh, không hề có chỗ nào bằng phẳng.

Cái tên chương chả ăn nhập gì với nội dung hết trơn ╮(╯_╰)╭