Tôi Không Phải Là Hoàng Tử

Chương 30: Thành phần của tình yêu

Những lo lắng đáng nói đã được giải quyết hơn phân nửa, cả người Soran đều toả ra sự thoải mái và vui sướиɠ, thần thái và ý cười trong mắt làm Tezuka đang sắp phải đăng ký thấy luyến tiếc không muốn buông ra. Vẫn là trong phòng chờ dành cho VIP, vẫn là hai người đang ôm chặt lấy nhau, chẳng qua đối tượng đã từ Atobe đổi thành Tezuka.

Tình cảm có phải là như vậy? Ban đầu thì cảm thấy tất cả đều rất khó khăn, mà sau khi tiếp nhận, sự ỷ lại giống như thủy triều, không còn bị khống chế mà dũng mãnh xông ra toàn bộ? Soran không thể phân rõ ràng, cậu chỉ biết là lần này cậu không giống như dĩ vãng. Cậu vạn phần không muốn người đang ôm mình rời đi, cảm giác như anh chỉ vừa mới xuất hiện mấy phút trước. Đã không có những trở ngại và trốn tránh, Tezuka không hề che giấu thái độ giữ lấy của mình đối với Soran.

Trong phòng VIP độc lập chỉ có Soran, Tezuka, Atobe và Ryoma. Từ hai mươi phút trước, Soran chỉ ôm lấy Tezuka, Tezuka cũng ôm lại thật chặt, bao kín Soran trong chiếc áo khoác của mình.

“Không được uống rượu trước mặt người khác. Trong lòng có chuyện thì gọi điện thoại cho bọn anh, không muốn nói thì trực tiếp tới tìm bọn anh, nhớ cất chìa khoá nhà đi.”

“Vâng.”

“Trời càng ngày càng lạnh rồi, không nên ở bên ngoài quá lâu.”

“Vâng.”

“Phải nghe lời.”

“Biết mà.”

Tezuka liên tục nói từng chuyện phải chú ý, thời gian xa nhau càng đến gần, anh lại càng không nỡ. Cúi đầu ngưng mắt nhìn đôi ngươi trong sáng mĩ lệ kia, Tezuka khom người: “Gọi tên anh.”

“Kunimitsu.” Tháo kính Tezuka xuống, Soran nhắm mắt lại, môi bị người bắt được, khớp hàm bị mở ra, Soran không còn do dự mà quấn quít lấy Tezuka.

Nụ hôn này có được vô cùng gian khổ, nó đã vượt ra xa khỏi phạm trù tìиɧ ɖu͙©. Hương hoa Soran lưu chuyển, Tezuka dung nhập thật sâu hơi thở của Soran vào trong cơ thể mình, trong một phút cuối cùng trước khi đăng ký mới chậm rãi buông ra. Soran mở mắt ra, đeo kính lại cho Tezuka.

Tezuka liếc mắt với Atobe và Ryoma, yên tâm giao Soran cho hai người họ, xoay người tiến vào cửa đăng ký.

“Kunimitsu.” Ngay khi Tezuka sắp biến mất, Soran lên tiếng.

Tezuka quay đầu lại, cặp kính không hề ngăn trở tình yêu say đắm trong mắt anh.

“Tay trái đã được rồi chứ?” Soran chỉ vô ý thức gọi Tezuka, thấy Tezuka đang đợi cậu, cậu liền hỏi.

“Sẽ không để em phải lo lắng nữa.” Khóe miệng cong lên vui sướиɠ, Tezuka lại nhìn Soran thật sâu vài lần, cuối cùng biến mất ở ngã rẽ.

“Itsuki, có muốn đi Pháp với Tezuka không? Anh có mang hộ chiếu của em đấy.” Atobe ôm Soran hỏi, đối với thái độ của Soran lúc này không hề có sự ghen tuông và đố kị như trong quá khứ.

Soran cũng lắc đầu, “Vụ kia của Kunimitsu vừa mới chìm xuống, vẫn cẩn thận thì hơn.” Đeo kính râm, Soran cầm tay Atobe và Ryoma, “Trở về đi, hôm nay lạnh quá.”

Để bảo vệ Soran, Ryoma dễ khiến người ta chú ý đã rời khỏi sân bay trước, sau đó Atobe mới đưa Soran về thông qua lối đi đặc biệt. Mà ngoài sân bay đã tụ tập rất nhiều ký giả và fan hâm mộ, tin tức Ryoma và Tezuka đồng thời xuất hiện ở sân bay không chân mà chạy rõ nhanh, dẫn đến đủ loại suy đoán.

“Itsuki, tuy rằng hiện nay Tezuka và Echizen là người của công chúng nhưng em không cần quá mức cẩn thận. Chuyện lần đó chỉ là một việc ngoài ý muốn. Khi đó bọn anh nghĩ rằng em đã trở về, mất đi sự lãnh tĩnh nên có, thế nên mới khiến cho tình thế trở nên phức tạp như vậy.” Atobe nói đến tin đồn Tezuka đồng tính luyến ái, chuyện đó chính là vết đen trong cuộc đời hoàn mỹ của Atobe, anh đã xử lý quá chậm.

“Keigo, đây là chuyện làm em bất an nhất.” Mười ngón tay siết chặt với Atobe, Soran im lặng thở dài. Trên xe còn có lái xe và vệ sĩ, Soran cũng không nói cậu bất an cái gì.

Khi hai người trở lại biệt thự của Atobe, Soran nói: “Các anh, còn hai anh trai của em nữa, luôn luôn lo nghĩ tất cả mọi chuyện cho em, suy nghĩ chuyện gì cũng xuất phát từ góc độ là em. Mà sự đau đớn, khổ sở của các anh thì lại giấu đi không cho em biết. Đối với em thì ‘chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu’. Em muốn cùng các anh đối mặt, cho dù là chuyện tốt hay xấu.”

Atobe ôm lấy Soran, đưa cậu tới trước cửa sổ, ngoài cửa sổ là một mảng hoa hồng đỏ thật lớn quanh năm nở rộ, ngữ điệu của Atobe lại mang một tầng thương cảm. “Itsuki, nếu như khi đó em nguyện ý ỷ lại bọn anh nhiều hơn một chút, nếu như em nói cho bọn anh biết thân thể em khó chịu, nếu như em không phải lo lắng về giải toàn quốc cho bọn anh, có lẽ em sẽ không phải biến mất như thế.”

“Keigo, chuyện đó không liên quan tới các anh mà.” Soran xoay người, vì sự khổ sở trong đôi mắt kia mà thấy tự trách.

“Itsuki, thứ bổn đại gia muốn không phải là được sóng vai cùng em, mà là được em ỷ lại, điều đó làm anh thấy kiêu ngạo. Ngay cả những đau đớn, khổ sở mà em nói, ngoài những chuyện về em ra, bất kì việc gì cũng sẽ không làm anh có tâm tình như vậy.” Khoá chặt Soran trong vòng tay mình, Atobe cúi người để Soran thấy rõ sự nghiêm túc trong mắt anh, nhớ kỹ lời anh nói.

“Atobe, không chỉ là anh đâu.” Cạnh cửa là Ryoma đã trốn ký giả thành công. Anh đi tới bên cạnh Soran, dựa vào bệ cửa sổ nói, “Backy, đừng quên chuyện tối hôm qua cậu đã đồng ý với bọn tớ.” Đồng ý sẽ ỷ lại bọn họ.

Soran cười rộ lên, ngửa đầu thừa nhận nụ hôn hạ xuống, “Mọi người sẽ để cho tớ quên sao?”

“Vĩnh viễn sẽ không.” Trên gương mặt được hạ xuống hai nụ hôn một trái một phải, làm Soran nghĩ tới các anh trai.

… . . .

… … . . .

Ngày thứ ba sau khi Tezuka đi, thời tiết New York chuyển biến khác thường, mùa đông năm nay dường như không đợi nổi đến khi mùa thu đi hẳn. Bởi vì có tuyết lớn, ngày Soran trở về Luân Đôn bị chậm lại. Tuyết lớn suốt hai ngày, Soran cũng trốn trong phòng hai ngày, cái lạnh bên ngoài làm cậu do dự liệu lễ Giáng Sinh có nên đi trượt tuyết hay không.

“Itsuki. Giáng Sinh đi Australia đi. Thể chất của em không thể trượt tuyết được đâu.” Atobe không ngờ chứng sợ lạnh của Soran lại nghiêm trọng hơn anh tưởng. Chỉ cần ra ngoài quá mười phút, tay chân Soran đã có dấu hiệu tổn thương vì giá rét. Điều này làm cho Atobe cực kì lo lắng.

“Em nghĩ tốt nhất là em nên ở nhà, chờ qua mùa đông thì lại ra ngoài.” Soran ôm lò sưởi tay, bên trong đã cực kì ấm áp rồi, Atobe thậm chí chỉ mặc một áo, nhưng cậu thì tay chân vẫn lạnh lẽo như vậy.

“Anh lo lắng thể chất em không thích hợp ở đây.” Atobe ngồi đối diện Soran, tâm tình trầm trọng, “Itsuki, nếu không thì. . .”

“Keigo, em không quay về.” Soran biết Atobe muốn nói cái gì, lập tức ngắt lời, “Tuy rằng Soran tinh thích hợp với em nhưng lại không có người thân và các anh. Keigo, em đã quen ở nhà, đi trượt tuyết cũng chỉ là muốn nghỉ phép với daddy mommy và các anh trai thôi.”

“Itsuki, Anthony và Hall có gọi điện thoại cho em không?” Atobe hỏi.

“Có, ” Soran có vẻ rất vui, “Sáng nay đại ca và nhị ca đều có gọi điện thoại, hình như tâm tình rất tốt.”

Atobe vừa nghe, tâm tư xoay chuyển, vẻ ngoài thì bình tĩnh nói: “Anthony và Hall là những người anh trai tốt nhất anh từng thấy, tình yêu thương họ dành cho em thật khiến người ta cảm động.”

“Ừ, ” Trên mặt Soran hiện lên tưởng niệm sâu sắc, “Các anh trai với em mà nói là sự tồn tại khác biệt hoàn toàn. Keigo, các anh em là một phần trong sinh mệnh của em. Bắt đầu từ ngày em được sinh ra, các anh em chưa từng rời khỏi em, cũng giống như hoa Soran, không có họ em cũng không thể sống tiếp được.”

Atobe hiểu rõ, gật đầu, bọn họ đã sớm biết các anh trai đối với Soran có ý nghĩa như thế nào, đó là tình cảm mà bọn họ vĩnh viễn đều không có khả năng vượt qua được.

“Itsuki, Anthony và Hall yêu em, tình yêu đó không hề đơn thuần, là tình yêu mang theo sở hữu, em biết không?” Atobe quyết định đi thẳng vào vấn đề để thảo luận chuyện này.

Soran muốn nhìn ra suy nghĩ của Atobe từ trên mặt anh, nhưng không có kết quả, chuyện này cậu vẫn rất kiêng dè khi nói tới trước mặt mấy người họ.

“Itsuki, đừng nên lo lắng cho suy nghĩ của bọn anh, bây giờ anh chỉ muốn biết suy nghĩ của em.”

“Keigo, ” Soran có vẻ rất mê man, “Em nên nghĩ cái gì đây? Tình yêu của các anh trai với em ư? Nhưng họ vẫn luôn yêu em, chỉ là thành phần có chút tăng thêm, giống như lúc đầu các anh đều là bạn của em, sau đó lại có thêm một loại tình cảm khác, vậy các anh sẽ không là bạn của em nữa sao?”

“Đương nhiên bọn anh vẫn luôn là bạn của em. Bây giờ cũng vẫn như vậy.” Atobe bỗng cảm thấy nhận thức thật sâu về con người đang ở trước mặt mình.

Hoang mang của Soran trở nên sâu sắc: “Cho dù tình yêu của các anh trai đối với em biến thành cái gì, họ cũng đều là anh trai em, hay là. . . các anh ấy vì đã có thêm tình cảm này nên không muốn làm anh trai của em nữa?” Nghĩ đến việc các anh trốn tránh mình, ngực Soran lại đau nhói.

Atobe khụ hai tiếng, kéo người đang khổ sở vào trong lòng, “Itsuki, bọn họ chỉ là. . . sợ em không thích. Nên nói thế nào nhỉ, dù sao ba người cũng là anh em, tình yêu này vốn là không nên tồn tại.”

“Là bất luân?” Soran nghĩ đến những lời của Laurine và các anh.

“Về mặt nào đó, thì đúng vậy.” Atobe đành phải trả lời.

Soran thở dài: “Bất luân ── tình cảm trái với luân lý, vi phạm thế tục, pháp luật và các chuẩn mực đạo đức. Tình yêu của các anh ấy với em có thêm một phần bất luân này, nhưng nếu như họ không nói, em thực sự không cảm giác được có cái gì khác trước đây. Không lẽ, em nên vì một phần thêm vào ấy mà gạt bỏ toàn bộ tình yêu và những nỗ lực khác từ trước đến giờ của họ với em?”

“Keigo, khi các anh ấy nói tới chuyện bất luân thì rất thống khổ, thế nhưng em lại không thể làm gì được. Các anh ấy không thể nào tiếp nhận được thành phần có thêm này. Hơn nữa. . . sự thống khổ của họ có một phần là bắt nguồn từ cơ thể em. Họ muốn làʍ t̠ìиɦ với em, nhưng em lại không cho được. Keigo, anh nói cho em biết, em nên làm thế nào đây?”

Khoé mắt Soran lấp lánh ánh nước, sự trốn tránh của các anh làm cậu khổ sở, nhưng cậu thực sự không biết nên làm thế nào để trở lại với các anh như ban đầu, không phải tất cả đều đang rất tốt sao? Vì sao đột nhiên các anh lại rời xa cậu.

“Là họ đã nghĩ quá phức tạp thôi.” Atobe tự giễu trong lòng, mỗi người họ đều nghĩ mọi chuyện quá phức tạp. Thấy Soran thương tâm vì sự trốn tránh của Anthony và Hall như vậy, Atobe may mắn vì hôm nay anh đã hỏi Soran chuyện này, bằng không hai người kia sẽ vẫn cứ ngồi đó mà hối hận, làm Soran phải chịu sự đau khổ không cần thiết.

“Keigo, có phải vì em không có tình yêu nên đã làm các anh đau khổ không?” Soran có chút lùi bước.

Atobe lập tức nói: “Không, Itsuki-chan, không phải em không có tình yêu, em chỉ là hoà lẫn tình cảm này với những tình cảm khác, mà chúng lại dung hợp rất chặt chẽ, làm em không thể phân biệt, không thể biết rõ thành phần trong đó.”

Soran nhìn anh, cậu luôn nghĩ đến những lời mẹ nói rằng tình yêu là thứ tình cảm như thế nào, có lẽ sau khi cậu biết được thì họ, kể cả các anh trai, cũng sẽ không đau khổ nữa.

“Itsuki, ” Atobe ngậm lấy môi Soran, “Em có thể chấp nhận nụ hôn của bọn anh chính là chứng cứ chứng minh trực tiếp nhất. Itsuki mà anh biết sẽ không tùy tiện để người khác hôn mình, trừ phi là người em quan tâm nhất, yêu thương nhất. Ví dụ như bổn đại gia.” Atobe không hề khiêm tốn nói, sau đó làm sâu thêm nụ hôn, “Em sẽ để Mohammed hôn em như thế này sao?”

“Không.” Soran thở nhẹ, vì môi Atobe đang dần di chuyển xuống dưới.

“Sẽ để cái gã Devean kia hôn em như thế này sao?”

“Keigo!” Atobe không hỏi nữa, sau khi chiếm được đáp án anh muốn, lúc này môi Atobe chỉ có một công năng, đó là thưởng thức hương vị ngọt ngào của hoa Soran.

… . . .

“Đêm nay, ở Luân Đôn sẽ diễn ra ‘Đại nhạc hội The One’, tụ tập đông đảo các ngôi sao và nhân vật nổi tiếng của công chúng. Điều làm người ta thấy kinh ngạc và ngoài ý muốn nhất chính là cổ đông lớn nhất của HFHX, chủ tịch Hall Douglas lần đầu tuyên bố thân phận của bạn gái mình một cách công khai. Mà sự xuất hiện của một thành viên khác của gia tộc Douglas đã làm cho Đại nhạc hội bùng nổ ngay từ lúc chưa mở màn, đó chính là người không bao giờ xuất hiện trong những trường hợp như thế này, tộc trưởng đương nhiệm của gia tộc Douglas, ngài Anthony Douglas. Giống như em trai của mình, Anthony Douglas cũng đưa bạn gái theo. Hai người đàn ông độc thân hoàng kim nóng bỏng nhất nước Anh đồng thời tuyên bố với truyền thông là họ đã kết thúc cuộc sống độc thân của mình. Mà thân phận của bạn gái họ lại càng khiến người ta thất kinh, đều là những cô gái bình thường không hề có bối cảnh lớn, câu chuyện về cô bé Lọ Lem cùng lúc được trình diễn trong gia tộc Douglas… .”

Soran ngơ ngác nhìn hai người cùng với bạn gái bên cạnh họ trên TV, một người đẩy cửa tiến đến nhanh chóng tắt TV, khi anh quay đầu lại lo lắng nhìn về phía Soran thì thấy Soran mừng rỡ cười rộ lên.

“Khó trách buổi sáng các anh nói chuyện điện thoại lại vui vẻ như vậy, thì ra là có bạn gái.” Trên gương mặt Soran hiện lên sự oán giận dí dỏm, “Không ngờ lại giấu em, các anh ấy quá đáng thật, hại em lo lắng lâu như vậy.”

“Itsuki-chan.” Atobe trầm mặt đi tới bên giường, nhìn chằm chằm Soran, phản ứng của Soran hoàn toàn ngoài dự liệu của anh. Atobe vừa định gọi điện thoại cho Anthony và Hall thì nghe được tin tức này, chạy tới lại không nghĩ rằng Soran cũng đã thấy được. Anh không tin Anthony và Hall lại điều chỉnh bản thân được nhanh như thế.

“Keigo, ” Soran lắc đầu với anh, mỉm cười nói, “Việc này với các anh ấy là chuyện tốt. Cho dù các anh ấy đã kết hôn, các anh ấy cũng vẫn là anh trai em. Em vẫn cho rằng các anh em sẽ kết hôn sinh con, thế nên với em mà nói không có gì đáng kinh ngạc cả. Bây giờ các anh ấy đã nghĩ thông suốt rồi, không còn vì vậy mà đau khổ nữa, vậy em cũng sẽ không đau khổ đâu.”

“Itsuki-chan, em thực sự không ngại?” Atobe không tin, trên mặt Soran không có một tia thất vọng nào, lẽ nào Soran không thương hai người họ?

“Vì sao lại phải để ý?” Soran khó hiểu cười ra tiếng, “Bọn họ vĩnh viễn đều là anh trai của em. Em hiểu các anh mình, nếu như không phải thực sự muốn kết hôn, họ sẽ không đưa bạn gái của mình đi tới những nơi công khai, nhất là đại ca. Thế này rõ ràng là các anh ấy đã thật sự rung động. Keigo, em thực sự rất vui, vui vì các anh trai em. Chỉ là có chút đột ngột, trước đó các anh ấy cũng không có dấu hiệu gì cả.”

Thấy Atobe vẫn không tin, Soran khó xử nói: “Keigo, phải làm sao thì anh mới tin tưởng là em thực sự không ngại?” Nhìn vào hai mắt của Soran, Atobe thở phào nhẹ nhõm, “Anh chỉ lo em lại gạt anh, chuyện xấu của em vẫn còn được ghi lại đầy ra kia kìa.”

“Không có đâu, ” thuận thế ngả vào lòng Atobe, Soran hoài niệm nói, “Các anh em đã cố gắng vì em rất nhiều, bây giờ họ đã tìm được hạnh phúc thuộc về mình, em cảm thấy vui vẻ hơn bất cứ người nào khác.”

“Ừ.” Atobe ôm chặt Soran, trong mắt xẹt qua hoài nghi.

“Cậu chủ, là điện thoại của cậu Tezuka.” Quản gia ở ngoài cửa nói, Atobe buông Soran ra: “Có muốn đi tắm nước nóng không? Anh sẽ chuẩn bị nước cho em.”

“Được, nóng một chút nhé.”

Hôn Soran một cái, Atobe mở cửa đi ra.

… . . . .

Trong phòng tắm, Soran yên lặng nằm trong bồn tắm lớn, đôi mắt nhắm chặt không ngừng tuôn ra dịch thể. Một tay ôm ngực, Soran không nhúc nhích giống như đang ngủ, ngoại trừ dòng nước vẫn đang chảy liên tiếp không dừng.