Tôi Không Phải Là Hoàng Tử

Chương 29: Sự lựa chọn

Nói là làm đồ ăn cho Keichan nhưng Soran vẫn làm một bàn cơm Trung Hoa rất phong phú, bởi vì ngày mai Tezuka cũng phải quay về Pháp rồi. Đối với chuyện mấy người họ đến Mỹ cùng cậu đón Halloween, Soran chỉ có thể dùng đồ ăn ngon để biểu đạt sự cảm kích của mình.

“Itsuki, giờ em đã có thể uống rượu chưa?” Trong bữa cơm, Atobe thấy Soran chủ động uống rượu vang thì hỏi.

“Có thể uống một chút.” Soran không ăn gì, tập trung thưởng thức rượu, “Em chính là vì Keigo nên mới thích rượu vang đó.”

“Trước ăn vài thứ đã.” Atobe bảo người hầu lấy một chai rượu vang từ năm 1898 ra.

“Atobe, đừng để Backy uống nhiều.” Ryoma nhắc nhở, anh và Tezuka uống brandy, Soran và Atobe thì lại rất thích rượu vang.

“Yên tâm yên tâm, tửu lượng của tớ bây giờ cũng không tệ lắm đâu.” Soran mặt không đổi sắc nói dối, lại một ly rượu vang trị giá mấy vạn đôla Mỹ trút vào bụng cậu. “Không ngờ đội trưởng cũng uống rượu đó.” Lần đầu tiên thấy Tezuka uống rượu brandy, Soran cực kì kinh ngạc.

“Kunimitsu.” Tezuka không vui.

Soran cười nhẹ vài tiếng, “Đội trưởng cây táo?”

Tezuka từ bỏ, tiếp tục dùng bữa.

Đại khái uống hết nửa chai, Soran mở miệng: “Có chuyện em vẫn rất không rõ,” ánh mắt của cậu bắt đầu mê ly, “Em không thể hấp thu dinh dưỡng của thức ăn, thế nhưng lại có thể uống say, thực sự rất kỳ lạ.” Nói đến đây, Soran nấc một tiếng, “Em không biết một chút gì về cơ thể mình cả. . . Ví dụ như: vì sao em không thể rời khỏi hoa Soran, vì sao em không thể ngửi thấy cái mùi mà các anh nói, vì sao. . . Rốt cuộc em đến từ nơi nào. . .”

“Sự tồn tại của em là quan trọng nhất, đó là những vấn đề không thể nào có được đáp án, không nên phiền não vì nó.” Tezuka đoạt lấy cái ly của Soran, không cho cậu uống nữa.

“Thế nhưng. . . em rất muốn biết.” Một tay Soran khoát lên vai Tezuka, mái tóc dài gối lên vai anh, hơi khép mắt: “Em muốn. . . làm một người bình thường.”

“Backy, cậu rất bình thường.” Ngồi đối diện, Ryoma đứng dậy đi tới bên cạnh Soran, kéo cậu đứng lên, “Backy, cậu say rồi, để tớ ôm cậu lên lầu.” Tezuka và Atobe buông đũa, cũng đứng lên.

“Say?” Soran không giãy dụa để mặc Ryoma ôm cậu, cười nhẹ, “Ha ha. . . Tớ không có say, tớ biết cậu là Ryoma,” người rõ ràng đã uống say lại chỉ trỏ Tezuka, “Anh là. . . ừm. . . đội trưởng cây táo, ” tiếp theo lại ngửa đầu lên, tay không sức lực chỉ tới, “Anh là, Keigo, Keichan.”

“Cậu không nên cho em ấy uống rượu.” Đi theo phía sau Ryoma, Tezuka trách cứ Atobe.

“Cậu cũng đâu ngăn em ấy.” Atobe chia đều trách nhiệm cho Tezuka.

“Tâm tình Backy không tốt, để cậu ấy uống đi, đêm nay tôi sẽ chăm sóc cậu ấy.” Ryoma thoải mái ôm Soran lên lầu, Atobe đi nhanh lên trước vài bước để mở cửa phòng, Ryoma đi vào đặt Soran lên trên giường. Vừa buông tay, hai tay Soran bỗng ôm chặt cổ Ryoma cố sức kéo xuống, Ryoma nằm luôn trên người Soran.

“Ryoma, tớ nhớ Karupin. . .” Soran ôm Ryoma, không cho anh đứng lên, nhằm ngay đúng miệng anh mà hôn.

“Itsuki.” Ánh mắt Atobe và Tezuka tối lại, biết người này lại bắt đầu náo loạn.

“Backy, để tớ đứng lên.” Ryoma rõ ràng hoảng loạn kéo tay Soran, Atobe và Tezuka hỗ trợ giải cứu Ryoma đang bị người nọ sỗ sàng. Soran thả tay ra, rồi lại kéo Atobe tới bên cạnh mình, xoay người đè lên, ôm Atobe cắn loạn, “Keigo, cái tên Keichan em đặt nghe thế nào?” Soran không chỉ hỏi, tay còn sờ loạn trên người Atobe.

“Cứ theo ý em là được.” Đè tay Soran, hơi thở Atobe bất ổn, cố sức áp đảo Soran dưới thân mình, cao giọng: “Gọi quản gia mang trà tỉnh rượu đến đây.”

“Đừng.” Soran không lộn xộn nữa, nhưng lại liếʍ môi, khát vọng nhìn ba người, đôi mắt ướŧ áŧ lóe sáng: “Hôn em. Kunimitsu, Ryoma. . . Keigo. . . Hôn em.” Yêu cầu trần trụi, làm bụng dưới của ba người nháy mắt nóng lên.

“Itsuki, em say rồi, nên ngủ đi.” Tezuka ngồi vào bên trái Soran, xoa lên trán Soran, vốn là muốn hạ nhiệt độ cho cậu, nhưng lại phát hiện tay mình nóng đến dọa người.

“Kunimitsu. . . Hôn em.” Soran vươn một tay giữ chặt lấy đầu Tezuka, kéo anh về phía mình, dâng môi mình lên. Lần này Tezuka không cự tuyệt, hôn lên đôi môi dường như có ngàn ngôn vạn ngữ muốn nói kia. Ryoma và Atobe đang ở bên cạnh, Tezuka vẫn không e dè hôn sâu Soran trước mặt họ, không phải chỉ là kiểu môi chạm môi đơn thuần. Anh cạy mở đôi môi Soran, hấp thu hương vị ngọt ngào của Soran. Rượu vang và brandy hoà chung một chỗ, càng thêm say lòng người.

“Ư. . .” Soran đá văng chăn, kéo bàn tay không biết là của ai đặt lên thân thể mình.

Ryoma nuốt nước bọt thật mạnh, anh nói với bản thân không thể nhân lúc người này uống say mà chạm vào cậu. Nhưng khi bàn tay bị Soran kéo tới sờ lên cổ cậu, cái tay kia dường như không còn là của anh nữa.

Tiếp theo, Tezuka bỗng nhiên rút lui khỏi Soran, kịch liệt thở dốc, bình tĩnh trong mắt đã vỡ tan thành mảnh nhỏ. Nhìn về phía Atobe, sự ưu nhã của anh cũng tràn ngập nguy cơ.

Soran thực sự say, đẩy Ryoma ra, dưới tình huống ba người không thể ngăn lại kịp, cởi phăng cái áo đang mặc ra. Nửa thân trên trơn tuột, trắng nõn, trong trẻo ánh lên màu phấn hồng cứ như vậy bại lộ trước mặt ba người, thân thể gầy gò, xương quai xanh gồ lên, hai nụ hoa hồng nhạt trước ngực. . . dù không chạm đến cũng đã có thể làm người ta điên cuồng. Mái tóc đen óng ánh toả dài trên người Soran, khiến người ta sinh ra du͙© vọиɠ muốn chà đạp. Cậu nghiêng người hướng tới Atobe, sau đó ngửa ra sau một chút, Atobe thuận thế nằm lên người cậu.

“Atobe.” Hơi thở Ryoma bất ổn, khẽ hét lên, lẽ nào đêm nay. . . Quá. . . nhanh. . . Ryoma nghiêng mặt đi, không dám nhìn hình ảnh làm máu trong người anh sôi trào nữa, nhưng cánh cửa sổ thủy tinh sát mặt đất lại soi chiếu cảnh tượng hương diễm kia hiện lên như thật ngay trước mắt anh.

“Không, tôi sẽ không tiếp tục nhịn nữa, Itsuki-chan em ấy muốn tôi.” Toàn bộ sự ưu nhã của Atobe đã biến mất, hai tròng mắt nóng cháy thiêu đốt hừng hực ngọn lửa du͙© vọиɠ và cướp đoạt. “Có muốn làm không, các cậu tự quyết định đi. Còn tôi sẽ không nhịn nữa, tôi sẽ không để em ấy trốn tránh nữa.”

Atobe kéo chăn sang một bên, tách hai chân Soran ra quỳ vào giữa. Môi lưỡi dây dưa với Soran, hai tay men theo cổ Soran thong thả trượt xuống phía dưới, dọc theo đường đi, làn da Soran run lên từng trận, nhiệt độ nóng cháy làm Soran không ngừng rêи ɾỉ. Tezuka mở đèn tường, tắt đèn chùm thủy tinh đi, kéo rèm cửa sổ ngồi vào sô pha, chờ Atobe làm xong. Ryoma cắn răng, quay đầu lại nhìn hai người đang ôm hôn trên giường, đi tới ngồi xuống cạnh Tezuka. Giữa hai chân của hai người đã phồng lên, dưỡng sức chờ bùng nổ.

Khi bàn tay Atobe di chuyển tới lưng Soran, Soran nhắm hai mắt lại, dây lưng quần bị cởi ra, quần bị chậm rãi tháo xuống, khi thân dưới của Soran lộ ra thì bàn tay đang đặt trên quần liền dừng lại. Tiếng hít vào của Atobe trong căn phòng yên tĩnh trở nên cực kì rõ ràng. Mà Tezuka và Ryoma đang nhìn Soran thì trở nên kinh hãi, nhìn chằm chằm vào thân dưới trơn tuột của Soran.

Du͙© vọиɠ có căng trướng đến bao nhiêu thì tại giờ khắc này cũng đã nguội ngắt. Atobe cởi hoàn toàn quần của Soran ra, không thể tin nhìn mảnh đất trơn nhẵn kia. Tezuka và Ryoma chậm rãi đi tới bên giường, dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, phiến trơn truột kia lại ánh lên một màu hồng say lòng người, hoàn toàn không có chút khe rãnh nào.

Soran khép chân lại, lật người đưa lưng về phía Tezuka và Ryoma, lộ ra khe mông của cậu, để cho họ thấy rõ bộ phận kia cũng trơn tuột như thế. Làn da lộ ra ngoài run lên vì cái lạnh, Soran dùng cách này để bộc lộ bí mật không thể nói nên lời của mình.

Thân thể thoáng run rẩy chợt thức tỉnh ba người, Tezuka kéo chăn phủ trên người Soran, lật người cậu trở lại, hôn lên đôi mắt nhắm chặt của cậu, “Anh đã nghĩ là qua sáu năm thì em phải trưởng thành một ít chứ.” Thanh âm của Tezuka vẫn bình tĩnh trầm ổn như vậy, Soran cách chăn ôm chặt Tezuka, chôn giấu khuôn mặt của mình đi.

“Không, cậu sai rồi, chính xác là Itsuki-chan đã trưởng thành đấy.” Atobe ngồi vào phía sau Soran, mặc thêm áo ngủ cho cậu, ôm lấy thắt lưng cậu, tăng nhiệt độ điều hoà lên một chút, “Uống nửa chai rượu, thế mà em ấy còn không say, tửu lượng đúng là đã gia tăng rồi.” Âm điệu du dương, nhưng trong lời nói lại không có chút tán thưởng nào.

“Backy, cậu còn nhớ vụ cá cược của chúng ta không?” Ryoma vuốt ve mái tóc Soran, nhẹ nhàng xoay mặt cậu về phía mình, lau đi bóng nước nơi khoé mắt cậu.

Soran mở mắt ra, nhìn Ryoma, cực lực khắc chế sự phập phồng trong lòng. Đôi mắt kia luôn luôn tràn ngập ý cười, lúc này lại chan chứa cay đắng và khổ sở, Ryoma kéo Soran từ trong lòng Tezuka và Atobe ra ôm vào lòng mình, cặp mắt màu hổ phách không hề che giấu tình yêu say đắm, “Backy, còn nhớ không?”

“Có.” Thân thể lạnh lẽo từ từ cảm nhận được ấm áp, Soran túm chặt chăn.

“Cậu nói nếu như tớ cao hơn cậu, cậu sẽ giao cho tớ xử trí.” Nâng đầu Soran lên, Ryoma để cậu nhìn mình.

“Ừ.” Soran cắn chặt răng, ức chế sự chua xót trong mắt và trong cổ họng.

“Tớ chỉ muốn. . .” Ryoma hôn Soran, nụ hôn bao hàm toàn bộ tình cảm bị anh đè nén bấy lâu. Soran không cự tuyệt, cậu ngửa đầu đón nhận cái hôn này, không có lo lắng, không có bất an, cậu hoàn toàn thừa nhận và chìm đắm trong nụ hôn. Thân thể nóng rực, rượu đang dạo chơi khắp trong cơ thể, nhưng Soran lại cảm thấy mình thanh tỉnh hơn bất kì lúc nào.

“Tớ chỉ muốn. . .” Rời khỏi môi Soran, Ryoma gằn từng chữ từng câu, “Sự ỷ lại của cậu.”

“Ryoma. . .” Soran cũng không chịu nổi sự đau khổ trong lòng nữa, cậu gắt gao cắn môi mình.

“Tớ muốn được cậu ỷ lại, Backy.” Ryoma nhấn mạnh ngữ điệu.

“Ryoma. . .” Soran lắc đầu, cậu không cho được, cậu sẽ trở thành bụi gai mất.

“Tớ muốn được cậu ỷ lại, Backy. Cá cược thua rồi, cậu đã thua tớ.” Ánh mắt của Ryoma khoá chặt Soran, làm cậu không cách nào trốn tránh.

Soran vươn hai tay từ trong chăn ra, cố sức ôm lấy Ryoma, cúi đầu, “Ryoma. . .” Sau đó, trên lưng cậu lại có thêm hai bàn tay nữa.

“Itsuki, bây giờ Ryoma cao 189cm rồi, em chuẩn bị quỵt nợ sao?” Atobe nhẹ cắn vành tai Soran, giọng điệu đầy uy hϊếp.

“Em. . . không thể làʍ t̠ìиɦ.” Soran khổ sở khẽ nói.

“Vậy không làm.”

“Mada mada dane.”

“Em nghĩ bọn anh tìm em là vì làʍ t̠ìиɦ? Hả?” Ba người đồng thời mở miệng.

“Em. . . không có tình yêu.” Soran ôm chặt Ryoma.

“Cái đấy cũng không thành vấn đề.”

Tezuka bảo Ryoma buông Soran ra, ra hiệu với Atobe, Atobe lấy thảm nhung bao toàn thân Soran, Tezuka lập tức bế cậu ra khỏi chăn, đi về phía cửa. Đầu tiên Ryoma không hiểu, sau đó bừng tỉnh đi theo sát Atobe và Tezuka. Soran không hỏi họ muốn dẫn cậu đi đâu, cậu chỉ tham luyến sự ấm áp lúc này.

Tezuka ôm Soran đi lên một căn phòng ở góc xa nhất của lầu ba, Ryoma rất quen thuộc mở cửa đi vào. Tezuka đứng ở cạnh cửa, mở miệng: “Itsuki, mở mắt ra nhìn nào.”

Soran mở mắt, trong nháy mắt phảng phất như cậu đã trở lại ngày xưa, lệ nóng doanh tròng.

“Các anh. . .”

Căn phòng rộng hơn mười mét vuông bị ảnh chụp phủ kín, cỡ lớn, cỡ vừa, cỡ nhỏ, mini. . . Vô số ảnh chụp trở thành vật trang trí duy nhất của căn phòng.

Trong ảnh có sáu người: Ogihara Aitsuki, Tezuka Kunimitsu, Atobe Keigo, Yukimura Seiichi và Fuji Shusuke. Toàn bộ ảnh đều giống nhau, là đêm sinh nhật của “Ogihara Aitsuki”, là ảnh chụp chung của họ. Từ trên trần nhà có rất nhiều chuỗi hạt cườm rủ xuống, Atobe tiến lên rung động từng chuỗi, mấy trăm bức hình hạ xuống, vẫn là những tấm ảnh, trong ảnh là “thiên sứ” mặc kimono màu đỏ thắm, đang được năm vị hoàng tử vây quanh, cười vô cùng ngọt ngào.

“Itsuki-chan, cái em lo lắng cũng không phải vấn đề gì.” Tezuka mở miệng, thanh âm trầm ổn mang theo kiên định, “Sáu năm trước, chúng ta đã có thể ở bên nhau, sáu năm sau chúng ta cũng vẫn có thể ở bên nhau. Thời gian, không gian, khoảng cách, mọi lo lắng của em cũng không thể làm cái cớ để em trốn tránh được. Trừ phi em nói em rất ghét bọn anh, không muốn thấy bọn anh, bọn anh nhất định sẽ buông tay, không níu kéo em nữa.”

“Itsuki, chỉ cần em nói như thế, bổn đại gia tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa.” Atobe đi tới, bình tĩnh nhìn Soran. Ryoma không nói gì, ánh mắt giao hoà trong mắt Soran, chờ cậu mở miệng.

“Các anh cũng biết là em không thể nói được những lời đó mà.” Soran che hai mắt, không đường thối lui, mà cậu cũng không còn sức lực để lui nữa.

“Thế nghĩa là chấp nhận điều kiện của tớ rồi?” Khoé miệng Ryoma cong lên.

“Có sự lựa chọn thứ ba không?” Atobe hỏi Tezuka.

“Không có.” Tham quan hoàn tất, Tezuka ôm Soran rời khỏi căn phòng, quay trở về theo đường cũ.

Vẫn trở lại phòng ngủ, Soran bị Tezuka đặt lên trên giường, cậu cũng không buông tay ra. Atobe, Tezuka và Ryoma biết Soran đang bình tĩnh lại, không làm phiền cậu.

Hai mươi phút sau, Soran bỏ tay xuống, đôi mắt đỏ lên, thế nhưng đã mang nụ cười quen thuộc: “Em không thể làʍ t̠ìиɦ.” Soran nhắc lại, cậu vừa đυ.ng phải nơi đã cứng lên của Atobe, đây là điều mà cậu chú ý nhất.

“Bọn anh tự có biện pháp giải quyết du͙© vọиɠ. Hơn ba tháng, không, sáu năm năm tháng lẻ bảy ngày, em trốn tránh cũng đủ lâu rồi đó.” Tezuka trầm thấp nói, sau đó nguy hiểm nhìn về phía Soran, “Em học cái từ này ở đâu hả?”

“Itsuki-chan?” Gương mặt Atobe tuy vẫn cười nhưng trong mắt Soran lại trở nên cực kì kinh khủng.

“Backy!” Ryoma cũng đã nhận ra chỗ không đúng, hai tròng mắt mở to, “Cậu ở Soran tinh. . .”

“Sau khi trở về tớ đã lên mạng tra.” Soran lập tức giải thích, trong lòng cảm thấy nghi hoặc vì phản ứng của mấy người họ, cậu không nên biết cái này từ sao?

“Còn tìm cái gì nữa?” Tezuka muốn biết rõ ràng rốt cuộc Soran đã học được những tin tức bất lương nào rồi.

“Ớ. . . Cũng không tra cái gì nhiều.” Soran kéo chăn lên cao, chuẩn bị ngủ.

“Itsuki-chan? Em muốn chọc anh tức giận sao?” Bàn tay Atobe luồn vào trong chăn, đυ.ng tới chỗ dễ bị nhột nhất của Soran.

“Tìm hiểu xem. . . hai người làm với nhau như thế nào.” Xốc chăn lên, Soran vỗ vỗ lên giường, “Đêm đã khuya, có phải nên đi ngủ không nào?” Thử nói sang chuyện khác vậy.

Sắp phải đi, Tezuka tự nhiên là nằm bên cạnh Soran, Ryoma thì nằm ở phía bên kia, Atobe nằm cạnh Ryoma.

“Không được xem nữa.” Tezuka và Atobe đồng thời hạ lệnh.

Soran chui vào trong lòng Tezuka, lui người vào giữa hai chân anh, cánh tay quấn quít lấy Ryoma: “Ừ, không xem. Mấy cái phim đó làm em mất ngủ mấy ngày, cảm giác chẳng tốt cho lắm.”

“Ngủ đi. Cho dù có chuyện gì bọn anh cũng sẽ giúp em giải quyết, đừng suy nghĩ vẩn vơ một mình.” Tắt hết đèn đi, Tezuka mỉm cười.

“Ừ, em thực sự rất mệt.” Ngáp một cái, Soran nhanh chóng thả lỏng mình trong sự ấm áp rồi chìm vào mộng đẹp.

Sau khi Soran ngủ không lâu, Atobe và Ryoma lần lượt xuống giường ra ngoài hơn hai mươi phút, chờ khi hai người trở về thì đã mang theo hơi ẩm do vừa tắm xong.

Một lần nữa nằm xuống, Atobe lười biếng nhẹ giọng hỏi: “Cậu không đi?”

Hồi lâu Tezuka không hề có động tĩnh, Ryoma kính nể mở miệng: “Đội trưởng quả nhiên là đội trưởng.”

Giường nước giật giật, Tezuka xuống giường, Soran lẩm bẩm vài tiếng, được một người ôm lấy, ngủ say như chết nên cậu cũng không hề phát hiện bên cạnh thiếu một người.

“À há. . .”

“Mada mada dane ”