Tôi Không Phải Là Hoàng Tử

Chương 32: Đá sinh mệnh của tôi

Thuỷ tinh đỏ rực, những góc cạnh bén nhọn ngay sau khi Naran niệm chú ngữ thì phát ra ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, sau đó biến thành vô số cây kim mảnh dẻ tinh tế như sợi tóc đâm vào thân thể Soran. Tiếp theo, những điểm sáng trong suốt màu xanh lam thong thả bay ra từ cơ thể Soran, chậm rãi bay lên, giống như ánh sáng của đom đóm, càng ngày càng nhiều, trôi nổi giữa không trung.

Chú ngữ quanh quẩn trong mật thất, dịch thể màu vàng nhạt toát ra từ những mũi kim, bay về phía những “đom đóm” màu xanh. Khi hai bên gặp nhau thì từ từ hòa hợp thành một thể, màu vàng hoà vào màu lam, vô số điểm sáng sau khi dung hợp liền lấy điểm sáng ban đầu làm trung tâm mà xoay tròn, tốc độ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.

Giữa không trung bỗng xuất hiện một viên “đá thủy tinh” hình thoi màu lam nhạt. Bên trong đá thủy tinh, mây sương màu vàng nhạt vờn quanh, đó là tất cả những gì mà Soran có thể tạo ra. Đá thủy tinh ── đại biểu cho lời chúc phúc và món quà thần thánh nhất ở thế giới này. Chỉ có cha mẹ cực kì yêu thương các con mình mới có thể tặng cho con cái món quà này, cho dù là hai người yêu nhau cũng rất ít khi lựa chọn một món quà như vậy để tặng cho đối phương.

Chú ngữ duy trì liên tục không ngừng, điểm sáng trong suốt màu lam thứ hai hiện lên, tất cả lại lần nữa bắt đầu.

… . . .

Mở đôi mắt nặng trĩu ra, Soran mỉm cười với người đang khóc bên mình. Nghĩ muốn an ủi một tiếng, lại không có chút sức lực nào.

“Soran, em không cần chị nữa sao? Em muốn vứt bỏ chị và Soran tinh sao? Vì sao, vì sao nhất định phải làm như thế?” Naran oà lên khóc gần chết, hoa Soran bắt đầu héo rũ, mây sương phía trên Soran tinh bắt đầu tan biến, lẽ nào nàng lại phải chịu đựng sự đau khổ đó một lần nữa sao?

Thành công rồi chứ? Không thể nói chuyện, Soran dùng ánh mắt hỏi. Naran khóc càng thương tâm, mở chiếc hộp màu vàng trong tay, bên trong có bảy viên “đá thủy tinh” màu lam, những viên đá đã được ngưng kết từ sinh mệnh của Soran.

Nhìn bảy “viên đá” mỹ lệ kia, trước mắt Soran chợt hiện ra bảy người. Khoé mắt Soran rơi xuống một giọt lệ, Naran nhất thời kinh ngạc ngây người, thị nữ trong phòng đang quỳ trên mặt đất khóc cũng phải đứng lên.

Soran chậm rãi nhắm mắt lại: Anh. . . Có phải bởi vì quá đau khổ, thế nên các anh không còn cần em nữa, nên mới nhằm ngay lúc em không ở nhà mà gấp gáp quyết định kết hôn. Thế nhưng, cậu nên làm sao đây? Thân thể cậu. . . đến chút tình yêu đơn giản nhất cũng không thể cho đi, cậu ngoài đứng tại chỗ chờ họ nghĩ thông suốt, cậu còn có thể làm cái gì? Cậu cho rằng mình và các anh sẽ trở lại như trước, lại không nghĩ rằng lựa chọn của các anh sẽ là buông tay. Việc này so với không thể nhận Tezuka bọn họ còn làm cậu đau khổ hơn.

“Soran, nói cho chị biết, rốt cuộc ở thế giới kia đã xảy ra chuyện gì? Làm em. . . bi thương đến vậy.” Naran khóc hỏi, Soran lại có thể có vẻ mặt như vậy, là điều gì đã làm cậu tổn thương đến thế.

“Naran. . . Anh em không cần em nữa rồi. . . Em xin chị, xin chị hãy giúp em đưa “đá thủy tinh” trở về”, Soran lợi dụng “đá thủy tinh” mà mẫu thân để lại cho cậu mà nói với Naran, “Nói cho họ. . . Em sẽ. . . trở về nhanh thôi.” Nói xong, Soran rơi vào bóng tối vô tận.

“Soran!” Naran gục trên người Soran khóc rống lên.

… .

… …

Nước Mỹ, New York

“Seijo, em ấy còn trong phòng ngủ?” Chạng vạng, từ công ty trở về, Atobe vào cửa liền hỏi.

“Vâng, cậu chủ. Cậu Soran lên lầu rồi thì chỉ ở trong phòng ngủ không đi ra.”

“Hả?” Atobe bước chậm lại, thần sắc nghiêm túc, tiếp theo lại bước nhanh lên lầu đi thẳng đến phòng ngủ chính. Thấy cửa khóa trái, Seijo lập tức lấy chìa khóa ra mở cửa, mà Atobe thì bắt đầu hoảng hốt. Trong nháy mắt khi cửa mở, Atobe vội vàng đẩy cửa đi vào, khi anh nhìn thấy chiếc giường trống không thì trong lòng thầm kêu: nguy rồi!

Nước Anh, Luân Đôn

“Hall, lập tức về nhà, Baby biến mất rồi!” Nhận được điện thoại của Atobe xong, Anthony lập tức gọi cho Hall. Tim Anthony nhảy điên cuồng, nghĩ rằng có thể em trai đã quay về Soran tinh rồi, Anthony cắn chặt đầu lưỡi, chẳng lẽ là bởi vì chuyện tối hôm qua?!

“Ta biết mà! Ta biết Baby sẽ hiểu lầm mà!” Trong phòng khách, Ken tức giận mà đau lòng mắng hai con trai, “Các con vẫn rất thành thục, vì sao lại làm ra chuyện ngu xuẩn, ấu trĩ như vậy với Baby! Coi như là vì tốt cho nó, các con cũng nên sớm nói với nó!”

“Bác trai, bác gái, trước hết các bác đừng quá lo lắng, có lẽ là bên kia xảy chuyện gì, Itsuki-chan mới phải trở lại.” Từ trường học chạy tới, Fuji khuyên nhủ, tuy rằng trực giác nói cho anh khả năng này không lớn.

“Baby sẽ không bao giờ … trở về nữa, em ấy nghĩ con và Anthony không cần em ấy nữa. . .” Hall như vỡ tan, tinh thần hoảng hốt tự nói một mình, “Atobe nói, Baby nói với anh ấy, con và Anthony là một phần trong sinh mệnh của em ấy, không có bọn con, em ấy cũng không thể sống tiếp được. . . Con muốn phát điên, khi con biết Baby nói như vậy thì, con. . . con vui sướиɠ đến phát điên. . .” Thanh âm của Hall trở nên bén nhọn chói tai, anh giữ chặt Anthony, vừa khóc vừa cười nói, “Anthony, Baby yêu chúng ta, em ấy yêu chúng ta!” Sau đó đấm mạnh xuống sàn nhà, gào lên, “Baby đã nghĩ chúng ta không cần em ấy nữa! Em ấy đi rồi, đi rồi, em ấy bị thương, em ấy sẽ không bao giờ … trở về nữa!”

“Hall!” Fuji và Fujika vội bước lên phía trước giữ chặt Hall đang tự ngược mình lại, Fuji cho Hall uống mấy viên thuốc an thần để anh bình tĩnh trở lại. Anthony thì như người mất hồn, đối với sự điên cuồng của Hall, sự chỉ trích của cha mẹ chỉ lặng thinh bất động.

Bọn họ dùng cách mà họ tự cho là đúng để bảo vệ người mình âu yếm, dù biết rõ sẽ làm cậu thương tâm nhưng vẫn trốn tránh, cho rằng mình có đủ thời gian để giải thích, nói rõ tất cả với cậu, nhưng lại quên mất rằng ý nghĩa của họ với em trai là như thế nào. “Anh, cho dù em thật sự là thiên sứ, em cũng sẽ không bay đâu, huống chi em cũng không phải thiên sứ gì cả, em chỉ là Backy của các anh. Bạn bè rất trọng yếu, nhưng các anh với em mà nói quan trọng hơn. Mất đi bạn bè, em sẽ thương tâm, sẽ khổ sở; nhưng mất đi các anh, em sẽ không có dũng khí để sống tiếp nữa.” Những lời này đã khắc ấn ký trong lòng anh, nhưng anh lại đã quên mất. Anthony buông bỏ sự kiên cường của mình, hai tay ôm mặt, không dám nghĩ đến việc liệu em trai có xảy ra chuyện gì không.

16 giờ sau khi Atobe phát hiện Soran biến mất, Tezuka, Ryoma, Yukimura và Atobe lần thứ hai xuất hiện trong trang viên Douglas, mà lúc này, trang viên Douglas vì sự mất tích của Soran mà lâm vào tuyệt vọng và hỗn loạn.

“Nhất định là Soran tinh đã xảy ra chuyện gì khẩn cấp nên Itsuki-chan mới không kịp nói cho chúng ta biết. Em ấy sẽ không làm ra chuyện khiến chúng ta lo lắng như thế này đâu.” Tezuka lãnh tĩnh nói, anh rất lo lắng, nhưng khi Anthony và Hall đã mất đi sự bình tĩnh, anh phải giữ vững sự tỉnh táo.

“Cháu cũng nghĩ như thế.” Ryoma nói, “Nhất định Backy có việc phải ở lại, nếu không sẽ không làm chúng ta lo lắng thế này.”

“Atobe, trước khi Itsuki-chan mất tích luôn ở cùng cậu, tối ngày hôm trước em ấy thực sự không có bất kì điều gì khác thường sao?” Yukimura khó nén lo nghĩ hỏi. Yukimura và Fuji ngồi bên cạnh Fujika, Atobe và Ken ngồi cùng một chỗ. Ryoma và Tezuka thì ngồi trên sô pha đơn. Anthony và Hall thì bị tiêm thuốc an thần, được đưa lên lầu.

“Em ấy biểu hiện cực kì bình tĩnh, cực kì vui vẻ, đến tôi cũng không thể nhận ra em ấy đang thương tâm.” Atobe mặt không biểu cảm nói, trong mắt là phẫn nộ cực độ, không biết là đang tức hai tên đầu sỏ chuyện này, hay là đang giận người đã biến mất mà không nói lời nào.

“Itsuki-chan sẽ trở về mà, em ấy sẽ không rời đi mà không nói một tiếng nào đâu, nhất định là em ấy bị việc khác quấn chân rồi.” Yukimura nói cho chính mình, cũng nói cho những người khác, người mà anh nhận thức kia sẽ không nhẫn tâm nhìn họ đau khổ đâu.

Hơn 20 giờ sau khi Soran biến mất, Anthony và Hall tỉnh lại, cực kì bình tĩnh xuất hiện trong phòng khách. Bọn họ thay thế vị trí của Fuji và Yukimura, ngồi ở bên cạnh mẹ mình. Sự bình tĩnh của họ trong mắt người khác lại trở nên cực kì đáng sợ, mang theo sự kiên quyết nào đó. Fujika lúc này ôm lấy các con oà khóc, những người khác đang muốn mở miệng, Anthony liền nâng tay ngăn lại.

“Cha, ” Anthony chăm chú nhìn thẳng vào Ken, khàn khàn nói, “”Tóc của Baby. . . không còn sáng bóng nữa.” Nói xong, Hall lấy đoạn tóc dài anh từng tự tay cắt cho em trai ở trong áo mình ra. Đoạn tóc vốn thẳng dài sáng bóng, toả ra mùi thơm ngát, giờ trở nên ảm đạm không ánh sáng, hương thơm cũng đã biến mất.

“Không! Không! Không thể nào! Baby sẽ không đâu, sẽ không đâu!” Fujika đoạt lấy tóc trên tay Hall, cẩn thận ngửi mùi trong đó, sau đó nàng miễn cưỡng tựa vào người con trai, thống khổ. Những người khác chấn kinh, làm thế nào cũng không thể giữ bình tĩnh nữa, ngoại trừ Anthony và Hall.

Ken nhăn chặt lông mày, hắn cố nén bi thương, nhìn con trưởng. “Anthony, không đến giờ phút cuối cùng thì không được buông tha. Baby đã biến mất sáu năm, giờ lại quay về bên cạnh chúng ta, lần này nó nhất định còn có thể trở về. Đừng để nó trở về rồi lại không tìm được anh trai.”

“Cha, ” Anthony quỳ gối trên mặt đất, Hall cũng quỳ xuống, “Cho dù là bao nhiêu năm chúng con cũng sẽ chờ, chờ em ấy trở về. Cha, xin cha hãy giao Baby cho chúng con, làm. . . một nửa kia. . . của …. chúng con.”

“Cha, xin hãy tha thứ vì chúng con đã có thứ tình cảm không nên có với Baby. Con lấy sinh mệnh của mình ra thề, tuyệt sẽ không để Baby bị một tia thương tổn nào, tuyệt không để gia tộc bởi vậy mà bị bất kì tổn thất gì.” Hall giơ tay phải lên, trịnh trọng nói.

“Ta đáp ứng các con.” Ken đứng lên, nghiêm túc nói với hai con trai, sau đó nhìn về phía năm người đã đứng lên, rồi kéo vợ qua. Tezuka, Atobe, Yukimura, Fuji và Ryoma cũng quỳ xuống.

Fujika khóc gật đầu với bảy đứa con, Ken khom người nâng họ lên, “Ta giao đứa con trân quý nhất của ta cho các con, xin các con hãy yêu thương nó, bảo vệ nó thật tốt.”

“Cha, mẹ, cảm ơn hai người.”

“Cảm ơn hai người, ba mẹ.”

Fujika lần lượt ôm bảy người, khẽ gọi: “Baby, mau trở lại, mau trở lại.”

Bên trong phòng khách đang đóng chặt cửa, một luồng sáng xuất hiện, người trong nhà lập tức đứng chung một chỗ, trong mắt hiện lên mong muốn. Sau khi luồng sáng biến mất, một thiếu nữ xinh đẹp, mắt xanh lá, tóc màu bạc, mặc quần áo dài màu lục xuất hiện trước mắt mọi người, tay nàng ôm một chiếc hộp màu vàng, trong mắt tràn ngập ưu thương.

Nàng hơi nghiêng người hành lễ với mọi người, sau đó thong thả mở chiếc hộp trong tay. Bảy khối thuỷ tinh hình thoi màu lam ánh vàng trôi ra, xoay tròn trong không trung vài vòng rồi toả ra hào quang màu vàng nhạt chói mắt, sau đó bay tới bảy người ở đây, biến mất ở mi tâm của họ.

Anthony, Hall chỉ cảm thấy mi tâm mát lạnh, trong đầu chợt có một khoảng trống ngắn ngủi, dường như thấy được một biển hoa trắng xoá, tiếp theo lại khôi phục bình thường. Kinh ngạc nhìn thiếu nữ đột nhiên xuất hiện, Yukimura trầm tĩnh hỏi: “Xin hỏi Soran ở nơi nào?” Anh nói làm những người khác bừng tỉnh khỏi sự khác thường vừa rồi, khẩn trương nhìn thiếu nữ.

Thiếu nữ vốn không hiểu ngôn ngữ của thế giới này, nhưng khi bảy người đã có được “đá thủy tinh” của Soran, nàng lại hiểu ý của Yukimura.

“Xin hỏi ai là anh trai của Soran?” Biết mình có thể câu thông với đối phương, Naran vội vàng hỏi.

“Là tôi.” Anthony và Hall tiến lên một bước, lo lắng hỏi, “Em trai tôi đâu?”

“Tình trạng của em ấy thật không tốt, mời các anh lập tức theo tôi đi.” Naran nhịn xuống bi thương, trong phòng lần thứ hai rực sáng, sau đó Anthony và Hall, kể cả thiếu nữ thần bí kia đều biến mất.

“Yukimura, Baby đâu? Người kia có phải là chị gái của Baby không?” Nghe không hiểu thiếu nữ đang nói cái gì, Fujika sợ hãi hỏi.

“Mẹ, Itsuki-chan muốn gặp Anthony và Hall, chờ Itsuki-chan biết là em ấy hiểu lầm thì em ấy lập tức sẽ trở về.” Yukimura ôm lấy Fujika, nhìn Fuji, Fuji lập tức cười tủm tỉm nói, “Mẹ, Itsuki-chan đang giận dỗi, chờ em ấy nguôi giận, em ấy sẽ về ngay thôi.”

“Ba, chúng con ở đây chờ em ấy, ba và mẹ đi nghỉ ngơi đi.” Tezuka trầm ổn nói, Ken ngưng mắt nhìn mấy người họ một lúc, ôm vợ đi lên lầu.

Đợi Ken và Fujika đi hẳn, mấy người còn lại mới tỏ vẻ lo lắng, thứ đã dung nhập trong cơ thể họ nhất định có liên quan tới người nọ, nhưng rốt cuộc người nọ đã xảy ra chuyện gì? Mấy người lặng yên ngồi trong phòng khách, lo lắng chờ đợi tin tức.