Tôi Không Phải Là Hoàng Tử

Chương 23: Hoang mang

Một giờ sáng, Anthony và Hall một trước một sau trở lại trang viên. Mới vừa vào biệt thự, quản gia Jose liền tiến lên nói: “Cậu cả, cậu hai, ông chủ nói sau khi hai cậu về thì vào thư phòng ông.” Đưa áo khoác cho Jose, Anthony và Hall yên lặng đi lên tầng ba.

“Cha.” Anthony và Hall đẩy cửa đi vào, đi tới trước bàn làm việc.

Ken ngồi trên sô pha rộng thùng thình, đưa lưng về phía hai người. Mặc áo ngủ, mặt hắn hướng ra ngoài cửa sổ, không hề có phản ứng với tiếng gọi của hai người, giống hệt như là đang ngủ. Nhưng Anthony và Hall sẽ không cho rằng cha mình thực sự đang ngủ. Cánh tay Ken đặt trên tay vịn động đậy một chút, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên tay vịn.

“Các con không định giải thích sao?” Gõ một lúc, Ken mở miệng, thanh âm thấp trầm mang sự chỉ trích không chấp nhận bất cứ sai lầm nào.

“Công ty gần đây bận rộn nhiều việc. . .”

“Rầm!” Ken quay lại, cái chén trong tay trái nện mạnh xuống bàn. “Hall, nhìn vào mắt ta mà nhắc lại xem.”

Hall đã không còn vẻ bất cần đời nữa, anh tránh né ánh mắt của cha, cúi đầu không nói.

“Anthony, con thì sao?” Ken lại chuyển tới con lớn.

“Công ty gần đây bận rộn nhiều việc.” Anthony và Hall trả lời như nhau. Cái chén trên tay Ken bay sượt qua mặt anh, biến thành mảnh nhỏ sau lưng anh. Tiếng đồ sứ vỡ nát trong đêm khuya đặc biệt vang dội, mà bầu không khí bên trong lại càng thêm trầm muộn.

“Tốt.” Ken không giận mà cười, “Nếu bận rộn như thế, vậy các con còn trở về làm cái gì? Các con đều có căn hộ riêng trong thành phố, lúc nào các con hết bận thì hãy trở về!”

“Cha!”

“Con trai của ta thích toàn tâm tập trung công tác, làm cha, ta vô cùng kiêu ngạo.” Ken châm chọc làm sắc mặt Anthony và Hall cực kì khó coi. Hai người kéo cà- vạt ném xuống sô pha, ủ rũ như hai con gà trống thua trận.

“Anthony, Hall, ta mặc kệ các con đã biết cái gì từ chỗ Laurine. Nếu như các con quyết định thả Baby tự mình bay lượn thì không nên trốn tránh. Baby tuy rằng không hỏi nhưng mấy ngày nay hai người các con khác thường làm sao Baby lại không chú ý được. Các con muốn nó nghĩ các con không cần nó nữa sao!”

Ken thần sắc nghiêm túc nói, hắn rõ ràng tâm tư của con trai mình, thật sự có những chuyện là không thể tránh né được.

“Cha, ” Anthony tự giễu cười, “Lẽ nào để Baby biết các anh trai mà em ấy luôn yêu thương đơn thuần lại có tình cảm bất luân với em ấy? Hay là cho em ấy biết đại ca mà em ấy kính yêu nhất có du͙© vọиɠ với em ấy? Hay là cho em ấy biết khi anh trai ôm em ấy lại muốn đặt em ấy ở dưới thân, làm những chuyện mà giữa tình nhân mới có thể làm? Mà ngay một giờ trước, đại ca của em ấy lại vừa mới phát tiết trên thân người khác, trong miệng gọi Baby?”

“Cha, cho dù Baby và chúng con có quan hệ huyết thống hay không, chúng con đều là anh trai của em ấy, là anh trai mà em ấy yêu nhất. Cha, loại tình cảm này sẽ huỷ hoại em ấy, năm người kia thông minh nhất ở chuyện có thể lấy lui làm tiến, nguyện ý làm bạn với Baby, Baby tin tưởng bọn họ, không chút nghi ngờ lời nói của họ, mà Baby lại cần bạn bè, em ấy cần họ. Hơn nữa, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, Baby sẽ tiếp nhận họ. Nhưng con và Anthony. . . sẽ không bao giờ có ngày như vậy, chúng con là anh trai em ấy. . . Ha ha. . . Anh trai. . . Chúng con không thể để em ấy phải chịu sự thống khổ vì tình cảm bất luân này.” Hall đốt một điếu thuốc, anh muốn cai, nhưng cai thế nào cũng không được. Em trai của anh. . . Tấm thân mỹ lệ làm anh muốn hôn, muốn vuốt ve, thân dưới trơn tuột nhưng lại đốt lên ngọn lửa dục nguyên thuỷ nhất trong thân thể anh.

“Lẽ nào các con cứ trốn tránh như vậy?” Ken thở dài, tình thế này chính là kết quả sự dung túng của hắn. Hắn không phải không nghĩ tới khả năng này, chỉ là khi hắn còn chưa nghĩ ra phải giải quyết như thế nào thì Baby lại biến mất, chờ đến khi cậu trở về, tình thế đã không còn nằm trong khả năng khống chế của hắn nữa.

“Cha, ngoài trốn tránh thì chúng con còn biết phải làm gì?” Trong làn khói thuốc, hai mắt Hall càng hiện rõ sự mê man, “Baby chỉ có tình anh em với con và Anthony. Đến chính em ấy cũng chưa từng phát hiện, tình cảm của em ấy với năm người kia. . . là khác hẳn, không hề giống tình cảm với chúng con. Một ngày nào đó, bọn họ sẽ có được tình yêu của Baby, mà con và Anthony. . . lại vĩnh viễn không thể để Baby biết.”

“Các con đang trách cứ sao? Trách cứ vì sao Baby lại là em trai của các con?”

“Không, Baby là món quà quý giá nhất mà Thượng đế tặng cho con và Anthony. Là chính chúng con có tâm ma, đã làm tan vỡ mọi chuyện.” Diệt tàn thuốc, Hall hung hăng đấm vào ngực mình, “Khi biết lai lịch của Baby, nghĩ rằng trên thực tế em ấy và chúng con không có quan hệ huyết thống, ý niệm này trong đầu lại càng không thể khống chế được. Vốn con và Anthony chỉ đơn thuần muốn vĩnh viễn ở bên Baby, làm anh trai tốt của em ấy. Thế nhưng đêm đó. . . Baby thấy con và Michael, nghĩ đến Baby đối với chuyện này vẫn trong sáng như tờ giấy trắng, con đã nghĩ. . .” Hai tay Hall nắm chặt, trong mắt bốc lên lửa dục. Sự thuần khiết của thiên sứ chính là thứ khiến ác ma thèm muốn nhất, nghĩ đến tờ giấy trắng kia sẽ bị mình nhuộm màu như thế nào, Hall đã muốn vọt tới lầu hai, tấn công con người đang ngủ say kia.

“Chát chát “, Anthony cho Hall hai bạt tai, tóm cổ áo anh lên hung ác cảnh cáo: “Hall, nếu như em không quản được thứ kia của mình, dám ra tay với Baby, anh không ngại giúp em cắt đâu!” Không ai có thể thương tổn bảo bối của anh, kể cả chính anh cũng không được!

“Anthony, anh nên ra tay sớm một chút.” Liếʍ liếʍ khóe miệng bị đấm vỡ, Hall bình tĩnh giật tay Anthony ra, chỉnh lý trang phục của mình, “Em phải quay về phòng làm việc đây. Ngày mai em sẽ gọi điện thoại cho Baby, nói với em ấy gần đây em bận nhiều việc, để em ấy khỏi phải miên man suy nghĩ.”

“Cha, con và Hall sẽ điều chỉnh trái tim của mình. Trước đó, Baby đành nhờ cha mẹ vậy. Ngày mai con sẽ gọi điện thoại cho Baby, mấy người kia, con cũng muốn nói chuyện đàng hoàng với họ. Con không phản đối họ theo đuổi Baby, nhưng tuyệt không thể làm cho Baby khó xử.”

Tiếp tục nguỵ trang chính mình, Anthony và Hall rời khỏi thư phòng, đến lầu hai, hai người dừng lại một lúc nhưng cũng không hề đi tới phòng Soran.

Từ trang viên Douglas tĩnh lặng, hai chiếc xe mui trần lại một trước một sau rời khỏi. Ở lầu ba, thư phòng của Ken vẫn sáng đèn, Ken đứng ở bên giường nhìn xe của Anthony và Hall đi xa dần; lầu hai, trong phòng ngủ của Soran, một người ngồi trên bệ cửa sổ, lòng đầy không muốn nhìn hai người rời đi.

… . .

Buổi chiều một tuần sau, quần áo để Soran tham gia vũ hội được đưa đến trang viên. Soran cũng không mặc thử, cậu ở trong phòng tranh để vẽ, không hăng hái lắm với vũ hội phải tham gia ngày mai.

“Baby, Anthony và Hall biết tối mai con phải đi tham gia vũ hội không?” Làm người mẫu cho con trai, Fujika hỏi. Biểu hiện gần đây của hai đứa con kia làm nàng lo lắng không ngớt, nhưng khi nghe chồng giải thích ẩn tình, nàng cũng chỉ có thể làm bộ không biết cái gì cả.

“Biết. Mommy, mẹ có thể dựa ra sau một chút, đúng rồi, như thế thì mommy sẽ không mệt mỏi.” Soran miêu tả đôi mắt của mẹ, thần thái an nhàn.

“Bọn chúng có nói cùng đi với con không?”

“Các anh nói con và Shusuke cứ đi chơi vui vẻ, tối mai họ phải đi xã giao, không bỏ được.” Soran nói, sau đó cười rộ lên, “Các anh cũng đáng thương như con vậy, may mắn là con bị ‘bệnh tim’, có thể về sớm một chút.”

“Baby.” Fujika trách nói, “Đó chỉ là mượn cớ, mommy không thích nghe con nói như thế.”

“OKOK, sau này con nhất định không nói nữa. Mommy, cười một chút nào.” Soran tiếp tục vẽ tranh, tiếp theo nói, “May mà có Shusuke, nếu không con thực sự sẽ bắt các anh nghỉ xã giao để đưa con đi đó. A. . . Thật mong đây sẽ là lần cuối cùng.”

“Nếu như không thích thì về sớm một chút. Những lời mời như vậy sau này sẽ rất nhiều, mommy sẽ giúp con từ chối hết.”

“Cảm ơn mommy. Con vẫn thích những hoàn cảnh quen thuộc hơn.”

Thấy con trai có vẻ không bị Anthony và Hall ảnh hưởng, Fujika thử nói: “Cũng không biết gần đây Anthony và Hall đang vội cái gì? Đến thời gian để về nhà cũng không có nữa. Con trở về mới hơn hai tháng, chúng nên ở nhà cùng con mới đúng.”

Soran không né tránh cái nhìn của mẹ, mỉm cười nói: “Mommy, từ lúc con hiểu chuyện đến giờ các anh lúc nào chả bận nhiều việc, ai bảo các anh ấy có em trai ngốc cần phải nuôi chứ.” Soran lộ ra ánh mắt ân cần với mẹ, “Mommy, con có thể tới đầu đường bán tranh đấy.”

“Baby.” Fujika trừng mắt nhìn đứa con “không nghe lời”.

“Mommy, cười một cái nào, con đang vẽ cái miệng đó. Con không nói nữa, được không?” Lập tức nhu thuận nhấc tay đầu hàng, Soran thấy mẹ cười, vội vàng vẽ, “Mommy, sắp đến lễ Giáng Sinh rồi. Giáng Sinh năm nay con muốn đi trượt tuyết. Con đã muốn rất lâu rồi.”

“Được, chờ daddy con trở về mommy sẽ nói với ông ấy.”

“Lần này nhất định các anh phải đi theo con.”

“Mommy sẽ bảo chúng tạm thời buông công tác.”

Biết hành động của Anthony và Hall không làm con nghi ngờ, Fujika yên lòng, chuyên tâm làm người mẫu của con trai.

Bốn giờ sau, khi Fujika nhìn thấy tác phẩm của con trai thì kinh ngạc hỏi: “Baby, sao trong lòng mommy lại có heo con?” Một chú heo con trắng nõn vô cùng vô cùng đáng yêu.

“Mommy, mẹ không cảm thấy con rất giống chú heo con này sao? Ăn ngủ, ngủ ăn.” Soran nói như thật, heo con trong bức tranh rõ ràng là chỉ cậu.

“Heo con rất đáng yêu, mommy thích lắm.” Fujika nắn nắn cái mũi con trai, nói, “Baby, Baby heo con của mommy.”

“Ha ha.” Thấy mẹ vui vẻ như vậy, Soran không ngại thỉnh thoảng làm bé ngây thơ một chút.

Fujika cầm lấy bức tranh vui vẻ bảo Jose tìm người treo lên cho nàng, nàng muốn treo trong phòng ngủ của mình. Sau khi Fujika đi, Soran rút từ tập giấy vẽ tranh ra một bức tranh, trong tranh là một chú heo con đang ngủ say trên đùi hai người con trai cao lớn, hai người ngồi song song với nhau, gương mặt cực kỳ không rõ.

“Các anh muốn làʍ t̠ìиɦ với em sao? … . Nhưng mà em lại không thể làm được.”

Cất bức tranh đi, Soran ra khỏi phòng vẽ tranh, nếu bây giờ các anh không thể gặp cậu, vậy cậu sẽ không quấy rầy họ.

Buổi tối, Soran vẫn ngồi trên bệ cửa sổ như trước. Lễ phục đưa tới hồi chiều vẫn còn nằm nguyên trên giường. Cho dù cậu có tin tình yêu hay không, cậu vẫn không thể có tình yêu thuộc về mình, bởi vì cực hạn tình ái chính là kết hợp thân thể, thân thể cậu không cho phép cậu chạm tới tình yêu.

Chạm tay vào thân dưới trơn tuột, đây là lần đầu tiên Soran chạm đến thân thể của mình. Cậu đã từng tuyệt đối là một người con trai, mà bây giờ cậu lại tìm không được từ nào thích hợp để hình dung giới tính của mình. Nam? Nữ? Đều không phải. Trong đầu Soran hiện lên tình cảnh một đêm kia. Nhị ca và Michael. . . Soran sờ tới khe mông của mình, có một đường khe, nhưng không có nơi để đi vào, chạm lên phía trước một chút, rất mềm, nhưng lại cực kì bằng phẳng.

Rút tay ra, Soran thở dài. Rốt cuộc du͙© vọиɠ là cảm giác như thế nào? Giải thích của y học làm cậu nghi hoặc, chứng kiến hiện trường hôm đó càng làm cậu như lọt vào trong sương mù. Backy trước đây chưa từng có loại cảm giác này, bây giờ cậu lại càng không có. Du͙© vọиɠ. . . rốt cuộc là cái gì? Lại có thể làm các anh thống khổ như vậy.

Soran lại thở dài, không biết Shusuke bọn họ có giống như các anh không, cậu đã từng bị họ hôn, cậu cũng gần như đã hôn lại. . . Nghĩ tới đây, tay Soran không tự giác cứng đờ. Ngày đó. . . cậu ngủ ở nhà Tezuka, Tezuka hôn hết nửa thân trên của cậu, lúc đó hình như cậu đã chạm tới cái gì đó thật cứng. . .

Soran lại nỗ lực hồi tưởng, còn có đêm ở nhà Atobe, vật cứng giữa hai chân Atobe. . . Soran vô lực tựa vào cửa sổ.

Nhìn đồng hồ chỉ 3 giờ sáng, Soran biết đêm nay các anh sẽ không trở về. Rời khỏi cửa sổ, cậu tới trước bàn mở máy vi tính.

… . . .

Sáng sớm 7 giờ, Soran mệt mỏi rã rời tắt máy vi tính, cầm lễ phục tuỳ tiện ném đi, bò lên giường ngủ. Ném hết hình ảnh không lành mạnh ra khỏi đầu, Soran đột nhiên rất hoài niệm con người ngây thơ non nớt trước đây của mình.

“Bác gái, bác càng ngày càng đẹp ra. Chỉ có hoa hồng mới có thể tương xứng với vẻ đẹp của bác.” Atobe khom người hôn bàn tay Fujika, cái lạnh ngoài phòng không hề ảnh hưởng đến sự ưu nhã của anh, sự thăm hỏi chân thành càng làm hiển lộ sự tôn quý.

Fujika hài lòng nhận lấy bó hoa hồng thật lớn, nói: “Baby còn đang ngủ, tối hôm qua nó xem phim cả đêm.”

Vừa từ Mỹ tới, Atobe nhíu mi, hỏi: “Phim gì mà cậu ấy lại xem cả đêm?” Cởi bao tay màu trắng ra, Atobe đỡ Fujika đi vào phòng khách.

“Không biết, ta nghĩ nó đã quên mất buổi tối còn phải đi tham gia vũ hội.” Fujika nhìn Atobe, nghĩ thầm anh xuất hiện khéo thật.

Atobe giải đáp suy đoán của Fujika, “Con đang định hai ngày nữa tới thăm cậu ấy, Fuji nói cho con biết tối nay cậu ấy phải tham gia vũ hội, con nghĩ cậu ấy sẽ thích có nhiều người đi cùng.” Atobe không nói hết, nghe nói Soran phải đi tham gia vũ hội, anh lập tức bỏ ra một ngày đêm để bay đến Anh. Ryoma, Tezuka và Yukimura đã giao an toàn của Soran cho anh và Fuji.

Fujika nghe ra sự lo lắng trong lời Atobe, trong lòng cảm khái, mấy đứa nhỏ này thật sự đã bỏ rất nhiều tâm huyết với đứa con của nàng.

“Ta gọi người đi đón Shusuke rồi, cậu ấy sẽ lập tức đến ngay. Baby không muốn đi, nhưng lại ngại nhân tình nên phải đi, có con và Shusuke cùng nó, nó sẽ thoải mái hơn một ít.”

“Keigo?” Vẫn chưa tỉnh ngủ, Soran dụi mắt đi vào phòng khách, thấy người đột nhiên xuất hiện thì mở miệng nói, không hề chú ý tới xưng hô của mình, “Đến lúc nào thế?” Tiếng nói thoáng khàn khàn từ tính, nghe vô cùng mê người.

“Vừa xong.” Khoé miệng Atobe câu lên một nụ cười, nghe thấy xưng hô của đối phương làm anh cực kỳ sung sướиɠ, “Itsuki, em có hơn hai giờ để thay quần áo đấy.”

“Ừ. . .” Soran còn không phát hiện mình đã lòi đuôi, chui vào sô pha, buồn ngủ nói, “Thật không muốn đi chút nào. . . Em buồn ngủ quá.” Vừa ngủ liền mơ thấy một loạt giấc mơ tình sắc, cậu có nên xoá cái đoạn ký ức kia đi không, các anh biết thì lại bị đánh mông mất.

“Itsuki, tối hôm qua xem cái gì đấy?” Atobe thấy Soran uể oải không có tinh thần thì hỏi.

“Bí mật nhân loại.” (Chả biết là cái phim gì luôn!) Soran hàm hồ nói, nỗ lực đánh thức tinh thần, “Em đi tắm rửa. Đêm nay em muốn về sớm đi ngủ.”

Lại mơ mơ màng màng đi lên lầu, cho đến khi lau khô thân thể, thay lễ phục xong, Soran mới bất tri bất giác tự hỏi: “Sao Keigo lại đến nhỉ?” Bụm miệng, Soran nháy mắt hai cái, hình như cậu vừa mới gọi tên Keigo.

Nơ trên tay bị người lấy đi, Soran giữ nguyên mỉm cười, nhìn Atobe trước mặt đang đeo nơ cho cậu.

“Đùa đủ chưa nào?” Atobe có vẻ bình tĩnh hỏi, đường nhìn dừng trên mặt Soran.

“Tạm đủ.” Soran ngửa đầu nhìn về phía Atobe cao tới 190cm, trong xoang mũi đều là hương nước hoa trên người Atobe, “Keigo là cố ý tới sao?” Lúc đến lại còn mặc trang phục dự tiệc. Kỳ quái nhất chính là Atobe lại không tỏ ra bất mãn chút nào với sự giấu diếm của cậu.

“Anh lo một mình Fuji thì không đủ.” Đi tới phía sau Soran, Atobe đỡ lấy hai vai Soran, nhìn về phía cái gương. Tinh linh mặc lễ phục của con người, khí chất hoàn mỹ kết hợp giữa cổ điển và hiện đại tập trung trên thân thể người này, lễ phục thuần trắng làm người này thoạt nhìn huyền ảo như vậy, trang nhã như vậy. Mái tóc thật dài toả ra trước người một ít, phụ trợ cho gương mặt giống như bức điêu khắc được Thượng đế tỉ mỉ sáng tạo ra càng thêm mê người. Người như vậy chỉ nên được khoá kín trong toà lâu đài cổ kính thôi.

“Đi thôi, đi sớm về sớm.” Không nhìn mình trong gương nữa, Soran đi ra ngoài, nếu như có thể lựa chọn, cậu càng mong mình có một gương mặt bình thường hơn.

Editor lảm nhảm: đọc đến đây mọi người đừng tưởng là thanh thuỷ văn mà nhầm nhé, truyện có H nha, H hot hot luôn, mà em cũng là con trai hàng thật giá thật đấy! Hạ hồi phân giải.