Tôi Không Phải Là Hoàng Tử

Chương 22: Trà hoa cúc

Đã bộc lộ thân phận trước mặt Fuji, Soran giống như uống thuốc an thần, tâm tình triệt để thả lỏng, đến bữa cơm cũng ăn được nhiều hơn bình thường một ít. Tương phản với tâm tình cải thiện của Soran, Anthony và Hall tuy rằng bề ngoài cực kì bình tĩnh nhưng cả buổi tối họ không hề nói gì cả, chỉ yên lặng nghe Soran và Fuji trò chuyện, trong bữa cơm cũng chỉ ăn một chút. Sau bữa cơm, Soran đến phòng khách tiếp tục nói chuyện với Fuji, Anthony và Hall đều về phòng mình tiếp tục làm việc.

“Itsuki, buổi tối em ăn ít quá đấy.” Fuji dựa sát vào Soran, tỉ mỉ nhìn sắc mặt cậu, lo lắng hỏi. Sức ăn chút xíu này của Soran còn không bằng cả sáu năm trước.

“Shusuke, em không sao.” Uống một chút rượu, sắc mặt Soran ửng hồng, ánh mắt cũng có chút mê ly, nhưng ý thức thì coi như thanh tỉnh. “Shusuke, vì sao không hỏi em đã đi nơi nào, sao đột nhiên lại trở về được?”

Cồn làm cho mùi hương trên người Soran trở nên dày đặc hơn, thấy cậu thực sự không có việc gì, Fuji ngồi xuống bên cạnh, thần sắc dần dần nghiêm túc. Nụ cười trên mặt Soran cũng biến mất, nửa nằm trên sô pha đợi Fuji hỏi. Fuji cũng uống chút rượu, nhưng lại không có chút men say nào, ý nghĩ thậm chí so với bình thường còn lãnh tĩnh hơn. Anh nghiêng người tới phía trước, nằm ở trên người Soran, vuốt lên cặp mắt đen bóng như ngọc trai đen kia. Làn da trơn truột nhẵn nhụi vẫn giống như trước đây không có chút lông tơ nào, lỗ chân lông cũng hầu như không có, cả người đều toả ra mùi hương nhàn nhạt.

Soran nhắm mắt lại, mi mắt run lên vì bàn tay Fuji. Fuji nhẹ nhàng đặt một cái hôn lên trán Soran, sau đó lùi ra ngồi lại lên ghế.

“Chỉ cần em không có việc gì thì tốt rồi.” Fuji trầm thấp nói, Soran mở to mắt, không có chút kinh ngạc nào, đáp án này cũng không khác so với cậu đoán lắm. Trái tim Soran co rút, vị rượu nơi đầu lưỡi trở nên chua xót.

Ngưng mắt nhìn Soran, Fuji rơi vào hồi ức, “Năm thứ nhất. . . bọn anh cũng không biết làm sao mà qua được. Luôn luôn nằm mơ, mơ thấy em, mơ thấy trận đấu đó. Bọn anh từng rất căm hận Thượng đế, vì thế mà luôn nguyền rủa Người, nhưng rồi lại sợ vì vậy mà Người không cho em trở về, bọn anh lại bắt đầu cầu khẩn, thỉnh cầu Người tha thứ. Cứ như vậy một năm rồi lại một năm, bọn anh phải tin tưởng, tin tưởng sẽ có kì tích, và ngày nào đó em sẽ trở về.”

“Ngay cả bọn anh cũng cực kì kinh ngạc, gần mấy tháng ở chung càng làm bọn anh không thể nào quên được em. . . Thời gian có thể làm cho người ta quên mất tất cả, nhưng riêng em, thời gian lại không cách nào lưu lại bất cứ dấu tích gì với bọn anh, nhớ nhung trái lại càng ngày càng sâu đậm.”

“Itsuki-chan, sự biến mất của em với bọn anh mà nói là một chuyện vô cùng khó có thể tin. Bọn anh tin rằng em là thiên sứ, thế nên cũng tin một ngày nào đó em sẽ trở về, thế nên bọn anh sẽ không hỏi rốt cuộc đã có chuyện gì, chỉ cần em trở về, không đi nữa là tốt rồi.”

“Em không phải là thiên sứ.” Trong mắt Soran dâng lên hơi nước, khóe miệng lại cong lên một nụ cười, thoáng khàn khàn nói, “Em là một cái cây, một cái cây sẽ không bao giờ bị dời đi chỗ khác nữa.”

“Như vậy sao. . .” Fuji cười rộ lên, cũng không che khuất hai mắt mình nữa, “Vậy. . . anh có thể đứng hóng mát dưới cái cây ấy không?”

“Đương nhiên là được. Chỉ cần các anh nguyện ý thì đều có thể đứng hóng mát dưới cái cây nhỏ này.” Phát hiện dây đỏ và vòng tay trên cổ tay Fuji, Soran giơ cánh tay lên, lộ ra cổ tay của mình. Trên cổ tay có thêm năm sợi dây đỏ, một cái vòng tay gỗ đàn hương và một cái vòng tay bạch ngọc, là quà sinh nhật mà Fuji và Tezuka từng tặng cậu.

Fuji cười, nắm lấy tay Soran, cảm khái nói: “Thì ra là mấy thứ này vẫn còn.” Vẫn là ngón tay dài nhỏ như trước nhưng rất mềm mại, không giống bàn tay đã từng đánh tennis. Đôi tay này, thậm chí thân thể này cũng không còn là người lúc đầu kia nữa, nhưng mà linh hồn trong cơ thể. . .

Soran nắm chặt tay Fuji, cảm kích nói: “Ừ, sau khi em trở về đã mở ngăn kéo, không ngờ mọi thứ trước đây mommy đều cất đi cho em, cho dù là một trang giấy cũng không mất.”

“Itsuki-chan.” Tia sáng xanh thẳm hiện lên tức thì trong mắt Fuji.

“Ừ.” Đầu bắt đầu choáng váng, Soran hơi khép mắt, nhìn những thứ trên cổ tay mình, cậu lại nhớ tới bữa tiệc sinh nhật kia.

“Không có gì, ” Fuji lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì, “Chỉ là muốn gọi em thôi.”

Soran im lặng cười.

“Shusuke, em đi về đây.” Vỗ vai Fuji, Soran rút tay về, thân hình bất ổn đứng lên, “Xem ra em phải luyện tập tửu lượng của mình cho tốt mới được.”

“A. . . Anh cũng không muốn Itsuki-chan trở thành sâu rượu đâu.” Fuji trêu ghẹo, đỡ Soran đi tới cửa.

Soran xoay người, tựa trên cửa, phi thường trịnh trọng nói: “Shusuke, em chưa từng quên các anh, một ngày cũng chưa từng. Em chỉ là đã quên đường trở về, em sợ mình bị lãng quên, thế nên em mới trở về muộn như thế.”

Có lẽ là vì uống rượu, Soran chợt cười cay đắng, “Shusuke. . . Các anh vẫn là hoàng tử của em, vĩnh viễn luôn như vậy. . . Em mong muốn các anh được hạnh phúc, nhưng em lại không có cách nào mang đến hạnh phúc cho các anh, thế nên em giấu diếm, không dám nói cho các anh em đã trở về, xin lỗi vì đã khiến các anh đau lòng.”

Trên mặt Fuji không có nửa điểm trách cứ, anh nắm chặt tay Soran, che giấu kĩ càng tình yêu say đắm trong mắt.

“Shusuke. . . Hoàng tử và công chúa. . . Hoàng tử và hoàng tử, sẽ có kết thúc hạnh phúc.” Mạnh mẽ ôm chặt Fuji, Soran lại buông ra rất nhanh, xoay người mở cửa, “Shusuke. . . em không phải công chúa. . . cũng không phải là hoàng tử. . .” Quay đầu lại cười với Fuji nụ cười chân thành nhất, Soran nói, “Chỉ cần các anh nguyện ý, em vĩnh viễn luôn là bạn của các anh, vĩnh viễn.”

Bước ra, đóng cửa, Soran hít sâu, ngọc trai đen lấp lánh ánh nước, Soran đỡ cái đầu choáng váng lắc lư trở về phòng ngủ. Đẩy cửa đi vào, Soran đóng cửa lại, cởϊ áσ sơmi, cởϊ qυầи đi vào phòng tắm.

Thở dài, Fuji bất đắc dĩ dựa vào cửa phòng, nói nhỏ: “Itsuki. . .”

Tóc chưa khô đã nằm vật ra giường, Soran nương theo ánh trăng nhìn đồng hồ ở đầu giường, đúng 11 giờ, gần đây thời gian công tác của các anh càng ngày càng dài. Không thắng được sức mạnh của rượu, Soran nhanh chóng tiến vào mộng đẹp, chẳng bao lâu sau đó, có hai người khẽ khàng đi vào, phức tạp nhìn cậu đang ngủ say trên giường.

Một người sờ lên tóc cậu, phát hiện tóc vẫn còn ướt, lông mày ẩn trong bóng đêm cau lại, người còn lại mở đèn bàn đi vào phòng tắm lấy máy sấy.

Âm thanh máy sấy “ù ù” không đánh thức Soran, trong lúc ngủ mơ cậu vẫn có thể vươn hai tay lên ôm chặt lấy “cái gì đó”, nỉ non một tiếng: “Anh. . .” Thân thể hai người trong phòng đồng thời rung động.

“Baby. . . Anh nên làm gì đây. . . nên làm thế nào đây. . .” Trong bóng tối, hai người ôm chặt Soran thống khổ hỏi, sau đó khi họ ngủ, Soran vốn đang ngủ say bất chợt mở mắt.

… . .

… … . .

“Shusuke, cuộc sống đại học thế nào? Có phải rất muôn màu muôn vẻ không?” Đã ăn sáng xong, Soran và Fuji ngồi nói chuyện trong nhà kính. Hơn mười giờ sáng, mặt trời lúc này mới thèm lười biếng ban phát nhiệt lượng.

“Hoàn toàn khác hẳn cuộc sống trung học. Nhưng với anh mà nói ngoài càng bận rộn hơn ra thì cũng không thấy có gì muôn màu muôn vẻ như Itsuki-chan nói.” Fuji trả lời, tiếp theo nhíu mi, “Itsuki-chan muốn lên đại học?” Thần sắc trên mặt cũng không tán thành.

Soran bất đắc dĩ, “Sao Shusuke cũng phản ứng giống các anh em vậy? Em nói với họ em muốn học đại học, hai người họ lại kiên quyết phản đối.”

“Nếu như Itsuki-chan muốn nghe ý kiến của anh một chút. . .” Fuji nghiêm túc nói, “Anh cũng phản đối.” Trước khi Soran kháng nghị còn bổ sung, “Anh nghĩ mấy người kia cũng sẽ phản đối.”

Soran sờ mặt mình, cực kì phức tạp, “Em rất hiếu kì với cuộc sống đại học.” Lẽ nào cuộc sống của cậu nhất định sẽ phải không hoàn chỉnh? Soran nhìn mặt mình hiện lên trên tường thủy tinh, đây là điều làm cậu không hài lòng nhất.

Ánh mắt Fuji loé lên một chút, ngữ khí dịu lại nói, “Thực sự cũng nên thể nghiệm cuộc sống đại học một chút, nếu không Itsuki-chan đến đại học Luân Đôn đi. Hai người chúng ta học cùng một trường, anh nghĩ hẳn là Anthony và Hall sẽ không phản đối.”

“Sao em lại không nghĩ tới nhỉ?” Soran bừng tỉnh vỗ trán, “Kỳ thực em cũng chỉ muốn cảm thụ cuộc sống đại học thôi, em cũng không định học xong.” Tri thức của cậu cũng đã đủ để cậu dùng rồi. Sở dĩ muốn đi đại học, thứ nhất là muốn thể nghiệm cuộc sống đó một chút, thứ hai cũng là muốn tìm chút việc để làm, cậu không thể làm một con mọt gạo suốt ngày nằm ở nhà được, cậu cần một hoàn cảnh khác để suy nghĩ một chuyện.

“Có cần anh thương lượng việc này với họ không?” Fuji hỏi.

Soran lắc đầu, “Không cần, em có thể tự nói với họ, họ sẽ đồng ý.” Nghĩ đến anh trai, ánh mắt Soran không tự giác trầm xuống một chút, Fuji phát hiện ra nhưng không hỏi.

“Baby, Devean tới.” Fujika bưng khay đựng trái cây đi vào, phía sau là Devean. Hắn mặc một bộ đồ thể thao có in hình chuột Mickey, thoạt nhìn cực kì khả ái, nhưng lại càng phụ trợ khí chất như mặt trời của hắn.

Soran có chút giật mình, nụ cười của Fuji lại trở nên thâm trầm.

“Soran, chào buổi sáng.” Devean đưa hộp giấy trên tay ra, từ trong hộp toả ra hương dứa, “Thật mong là không làm phiền cậu và bạn cậu. Đây là bánh bơ dứa mẹ tôi tự tay làm, hi vọng cậu sẽ thích.”

Soran nhận lấy món quà, lộ ra một nụ cười lễ phép, “Cảm ơn.” Sau đó giới thiệu Fuji, “Đây là bạn của tôi, Fuji Shusuke.”

“Shusuke, đây là Devean, hôm qua anh đã gặp rồi.”

“Soran, không cần giới thiệu nữa, chúng tôi đã biết nhau rồi.” Devean thân thiện bắt tay Fuji, tiếp theo có chút thẹn thùng nói với Fujika, “À, bác gái, thực sự xin lỗi, cháu lại quên mang quà cho bác rồi.”

“Không nên khách khí như vậy, cháu có thể đến thăm Baby làm ta rất vui, thay ta cảm ơn mẹ của cháu.” Fujika dùng ánh mắt truyền tin với con trai, sau đó rời khỏi nhà kính.

Sau khi Fujika đi, Devean ngồi xuống, mở hộp giấy ra, “Soran, Fuji, bánh bơ dứa mẹ tôi làm cực kì ngon đấy, hai người nếm thử xem.” Rồi tự mình cắt bánh đặt lên bàn trước mặt hai người.

“Trà hoa cúc, thử một chén không?” Fuji đưa cái chén tới, hỏi.

“Được, cảm ơn.”

Devean nhận lấy cái chén, ngửi ngửi, tán thưởng nói: “Thật thơm, vừa đến đã ngửi thấy được, cảm giác Soran nên uống trà ướp hoa chứ không nên uống cà phê.”

“Cảm giác của Devean đúng thật, Itsuki cũng không uống cà phê, cậu ấy thích uống trà ướp hoa nhất.” Fuji cười tủm tỉm nói, đôi ngươi lộ ra lúc trước bị ẩn giấu đi.

“Thật sao?” Devean kinh ngạc nhìn về phía Soran, “Nhưng mà trực giác của tôi luôn luôn rất chuẩn.”

Soran cười không nói, chỉ yên lặng uống trà, đối với kiểu người xa lạ luôn nhiệt tình này Soran luôn luôn bị động.

Thấy Soran không hé răng, Devean cũng không xấu hổ, tiếp tục trò chuyện với Fuji: “Fuji, nghe nói anh đang học thạc sĩ ngành y ở đại học Luân Đôn, là ngoại khoa à?”

“Khoa não.” Fuji thân thiết nói chuyện với Devean.

“A, thật lợi hại. . . tại sao anh lại muốn học ngành này vậy? Tôi nghĩ bác sĩ là một nghề vô cùng thần thánh mà lại đáng sợ, nhất là bác sĩ ngoại khoa.” Devean kính nể nhìn Fuji, không câu nệ chút nào. Sự hiền hoà và nhiệt tình của hắn làm Fuji trò chuyện với hắn cũng rất ăn ý.

Từ đầu đến cuối, Soran chưa từng chen vào một câu, chỉ yên lặng nghe hai người nói chuyện với nhau. Phía dưới mặt bàn, chân Fuji và chân Soran lại đang chơi trò “cọ xát” với nhau.

Chẳng qua Devean cũng không phải một người sẽ vắng vẻ người khác, tuy rằng Soran càng mong hắn quên đi sự tồn tại của cậu. Devean nhanh chóng chuyển trọng tâm câu chuyện lên Soran.

“Soran, cậu nhất định phải tới buổi vũ hội hai tuần nữa đấy. Tôi đã nói với các bạn mình là muốn giới thiệu cho họ một người bạn mới. Soran, tất cả mọi người đều rất dễ gần, nếu như cậu không thích thì tôi sẽ lập tức đưa cậu trở về, à, đi ra ngoài hít thở không khí nhiều một chút thì thân thể mới càng khỏe mạnh. Soran, tôi đảm bảo sẽ không làm cậu khó chịu. Chỉ là một vũ hội riêng tư, mẹ sẽ không mời mấy kẻ buồn chán đến đâu.” Devean nghiêm túc khẩn cầu, nói rõ ý đồ hắn đến đây, đó chính là mời Soran tới vũ hội của hắn.

“Itsuki không quen ở cùng người xa lạ, cũng tương đối không thích những nơi nhiều người, ” Fuji mở miệng, Devean vừa nghe, định nói rõ suy nghĩ của mình, Fuji lại nhìn Soran tiếp tục nói, “Nhưng nếu như cũng không nhiều người lắm, tôi có thể tham gia cùng với Itsuki, không biết tôi có vinh hạnh được tham gia vũ hội của anh không?”

“A, vậy thì tốt quá, tôi cũng đang định mời Fuji cùng đến. Vừa lúc tôi cũng có hai người bạn đang học tại Luân Đôn, tôi còn định giới thiệu họ cho Fuji đấy chứ.” Nghe Fuji nói như thế, Devean lập tức vui vẻ lên, hắn nhận ra Soran cũng không muốn tham gia, nhưng hắn lại muốn Soran đến, “Soran, có thể chứ?”

“Có thể, cảm ơn anh.”

Soran rõ ràng, cho dù Fuji không mở miệng cậu cũng không thể cự tuyệt lời mời của Devean mãi, mà cậu cũng chuẩn bị nhờ Fuji đi cùng cậu. Chỉ là sau này nên ngăn chặn những chuyện này như thế nào đây? Soran vô cùng đau đầu, sự nhiệt tình của Devean làm cậu không thể chống đỡ được.

“Thật tốt quá, vậy tôi sẽ về báo cho mẹ tin vui này, còn có bạn bè của tôi nữa. Soran, tôi đi đây, hai tuần nữa tôi sẽ tới đón cậu và Fuji, cậu có thể đến làm tôi rất vui vẻ.” Thấy mục đích đã đạt được, Devean đứng dậy cáo từ, không quấy rối Soran và Fuji nữa.

“Itsuki, nếu như em học đại học, sẽ có rất nhiều người muốn ‘kết bạn’ với em.” Trong lời Fuji có ý khác, mỉm cười trên mặt bỗng trở nên nghiêm túc. Devean cũng chỉ là một cá nhân nho nhỏ mà thôi, Soran trưởng thành sẽ làm càng nhiều kẻ giống như ngày hôm nay mời cậu tham gia vũ hội, muốn làm bạn với cậu, bất kể là bạn bè bình thường hay là. . . người yêu.

Soran xoa bóp mặt mình, cảm thán nói: “Đột nhiên em thấy rất nhớ Inui senpai.” Nhớ cái kính của ảnh.

“Itsuki. . . Không nên trốn tránh vấn đề của anh.” Fuji chỉ vào món bánh bơ.

“Không phải đã có Shusuke ở đây sao?” Soran đẩy vấn đề trở lại, bạn bè là gì nào? Chính là những người sẽ giúp cậu giải quyết phiền phức.

“Ha ha. . .” Fuji cười rộ lên, cầm lấy một khối bánh bơ ăn, hương vị ngọt mà không béo làm anh thoả mãn rên lên một tiếng, “Itsuki. . . Anh rất nhớ món trứng gà sốt tương của em.”

Ngón tay Soran giật giật, “Em đã sáu năm không hề xuống bếp rồi.” Có lẽ cũng nên luyện tay nghề của mình một chút.

“Anh rất muốn ăn bữa trưa Itsuki-chan làm, rất muốn, chỉ một bữa thôi cũng được.” Cọ cọ chân Soran, Fuji cũng giống như Devean, khẩn cầu, chỉ là trên mặt mang vài phần thương cảm. Đau xót suốt sáu năm, không phải một sớm một chiều là có thể lành lại được.

“Vậy có gì khó đâu nào?”

Soran đồng ý làm Fuji thoáng kích động. Lại rót một chén trà ướp hoa, Soran không pha mật ong vào, cậu muốn nếm thử hương vị đắng chát của trà. Sự ra đi của cậu chỉ làm người khác cay đắng, mà sự trở về của cậu liệu có phải cũng mang đến cho họ hương vị như trà ướp hoa này không.