Tôi Không Phải Là Hoàng Tử

Chương 24: Khoảng cách

Trước đó Soran đã nhờ mẹ gọi điện thoại cho phu nhân Thalia, bảo Devean không cần tới đón cậu. Ngồi trong xe Atobe, mùi nước hoa nhàn nhạt bên cạnh làm cho hai mắt Soran cay xè.

“Itsuki, phim gì mà em xem tới tận sáng vậy?” Đặt đầu Soran lên trên vai mình, Fuji xoa ấn huyệt thái dương cho cậu.

“Bí mật nhân loại.” Soran mờ mịt nói, cậu cũng không dám nói cậu xem phim cấp 3 cả đêm, “Thật muốn đi về ngủ quá.” Nghĩ đến một màn sắp tới, Soran lại bắt đầu bài xích, cậu đã từng có hồi ức rất không tốt đẹp về dạ tiệc.

“Em muốn làm bác sĩ giống như Fuji sao? Sao tự nhiên lại muốn xem Bí mật nhân loại?” Atobe nhíu mày, thấy Soran đã sắp ngủ thì nói, “Trở về đi, cũng không phải tiệc sinh nhật của bổn đại gia, em đâu cần phải đi dự.”

“Không sao đâu, ” Soran nhắm mắt nghỉ ngơi, “Cũng đã đi rồi. Lúc trước khi Devean mời em đi, em đã chuẩn bị sẽ chỉ ở đấy mười phút. Em định lợi dụng cơ hội này để ngăn chặn tất cả những chuyện tương tự có thể phát sinh.”

“Bổn đại gia sẽ không cho bọn họ cơ hội mời em tham gia nhưng vũ hội chẳng hề hoa lệ chút nào này nữa đâu.” Khoác thêm chăn lông cho Soran, Atobe nói, “em cứ ngủ một giấc đi đã.”

“Ừ.” Soran ngồi dịch ra sau, tìm một vị trí thoải mái trên người Fuji, chuẩn bị chìm vào mộng đẹp. Phía dưới chăn, Atobe và Fuji phân biệt nắm tay Soran, trên mặt hai người là vui sướиɠ đã rất lâu rồi không thấy. Mà lòng bàn tay ấm áp của hai người lại càng làm Soran ngủ say nhanh hơn.

“Itsuki-chan muốn học đại học, em ấy hiếu kì với cuộc sống đại học.” Nghe thấy hơi thở của Soran đã ổn định, Fuji nhỏ giọng nói.

Atobe xoa lên nốt ruồi, uống một ngụm rượu, ngữ khí trầm bổng nói: “Đại học? Sao Itsuki-chan lại hiếu kì với đại học nhỉ, đại học cũng không đơn thuần như trong tưởng tượng của em ấy.” Đám con trai con gái ở đó sẽ mang đến phiền phức cho cậu.

“Nhưng đây là tâm nguyện của Itsuki-chan.” Bao lấy bàn tay của Soran, Fuji than thở, “Em ấy muốn cảm thụ cuộc sống đại học một chút, cũng không định học đến hết. Tôi có ý muốn để em ấy tới đại học Luân Đôn. Nhưng mà Anthony và Hall sẽ không đồng ý để em ấy đi học đại học đâu.”

Atobe hơi nắm chặt tay Soran một chút, nhìn về phía gương mặt ngủ say kia, nói: “Em ấy muốn học thì cứ học đi. Bổn đại gia không ngại gánh phiền phức cho em ấy đâu. Hơn nữa bổn đại gia cũng không lo lắng em ấy sẽ thích người khác. Ngoại trừ mấy người chúng ta, không ai có tư cách ở bên cạnh em ấy cả. Về Anthony và Hall thì tôi sẽ tìm thời cơ để khuyên bọn họ.” Nói đến đây, Atobe nhìn về phía Fuji, cũng nhìn thấy tin tức giống vậy từ đôi mắt Fuji, xem ra Anthony cũng gọi điện thoại cho Fuji rồi. Hai người họ. . . thực sự định buông tha sao? Atobe cười một cách sâu xa, Fuji cũng cười.

Khi xe chạy tới trang viên Thalia thì đã có hơn mười chiếc xe đứng ở cửa trang viên rồi. Người hầu phụ trách mở cửa xe đứng ở ngoài xe chờ người bên trong bước ra, mà người trong xe lại chậm chạp không hề có hành động. Tài xế xuống xe, cũng chờ ở ngoài, tình huống này làm cho những người khác phải chú ý. Mà Devean đứng ở cửa đợi Soran thấy thế liền tới gần. Lúc này cửa xe mở ra, Atobe là người đầu tiên xuống xe, Devean không nhận ra Atobe, khi hắn thấy Fuji xuống xe từ phía bên kia, mặt hắn đầy hưng phấn chờ Soran xuống xe, đồng thời quan sát Atobe.

Soran không ngờ mình lại ngủ say như vậy, nếu không phải Atobe và Fuji gọi cậu thì có khi cậu đã ngủ trên xe thẳng đến khi vũ hội kết thúc rồi. Nhưng mà ngủ một giấc làm cơn đau đầu của cậu thư thái hơn rất nhiều, thấy Atobe vươn tay đỡ cậu xuống, Soran nắm lấy tay Atobe, bước ra ngoài xe. Vừa ra khỏi xe, không khí lạnh làm Soran rùng mình một cái, Atobe ôm chặt lấy cậu, Fuji vội vàng khoác thêm áo cho cậu.

Những người đang chú ý tới Soran bên này khi thấy hai anh chàng đẹp trai xuống xe thì đều dừng lại tìm tòi nghiên cứu, mà khi bọn hắn thấy Soran bước từ trên xe xuống thì xung quanh bắt đầu xôn xao.

“Soran, tôi rất vui vì cậu có thể đến.” Hai mắt Devean sáng ngời nhìn Soran lúc này, thần thái hiện lên sự bối rối rõ ràng. Vừa tỉnh ngủ, Soran đi thiếu vài phần ôn hòa và xa cách bình thường, hơn vài phần khả ái, đôi mắt đen bóng có chút mông lung, hương thơm trên người Soran hấp dẫn người khác phải tới gần cậu. Hai mắt Devean gần như không thể rời khỏi mặt Soran. Bàn tay đang bắt tay Soran không tự giác siết lại, không muốn buông sự mềm mại này ra.

“Xin chào, đây là bạn của tôi, Atobe Keigo.” Soran cố sức rút tay khỏi bàn tay đang nắm chặt của Devean, lùi về phía Atobe. Cậu tao nhã nhìn về bốn phía, vô ý thức tìm kiếm Fuji, đưa bàn tay lạnh lẽo cho anh. Devean đỏ mặt vì sự thất lễ của mình, bật người nói: “Atobe Keigo, xin chào, tôi là Devean Thalia, rất vui vì anh đã đến bữa tiệc của tôi.”

“Devean, là Soran tới sao?” Đang trong đại sảnh, phu nhân Thalia nhận thấy ngoài phòng xôn xao liền đi ra. Tiếp theo lập tức kinh hô một tiếng, bước nhanh tới chỗ Soran, “Oa, Soran, cuối cùng cháu cũng tới rồi. Đêm nay cháu thật đẹp, Thượng đế ơi, vì sao không làm cho con trẻ lại một ít chứ!” Vừa nói vừa tiến lên ôm Soran, khẽ hôn lên hai gò má cậu.

Tiếp theo bà kinh hỉ nhìn về phía Atobe, “Atobe cũng là bạn của Soran sao? Ta thật là hạnh phúc mà.” Atobe là con trai của gia tộc giàu nhất Nhật Bản, tổng giám đốc của tập đoàn tài chính Atobe, tự nhiên là quen biết phu nhân Thalia.

“Phu nhân Thalia, chào bà.” Atobe hôn tay phu nhân Thalia, sau đó đỡ lấy thắt lưng Soran, “Soran là người bạn quan trọng nhất của tôi, lần đầu tiên cậu ấy đi vũ hội đương nhiên tôi phải đi cùng rồi.” Từ đầu tới cuối Atobe chỉ nhìn Devean, sau đó mới dời lực chú ý tới phu nhân Thalia. Ngữ điệu đặc biệt êm ái cùng với ánh mắt cao ngạo và thân phận của anh đã thành công chuyển lực chú ý của một số người từ Soran sang anh.

“Devean, đây là Atobe Keigo, người thừa kế duy nhất của gia tộc giàu nhất Nhật Bản Atobe, hiện tại là giám đốc tập đoàn Atobe. Atobe, đây là con ta Devean.” Phu nhân Thalia giới thiệu hai người nhận thức, sau đó cúi đầu nói với Soran, “Soran, đừng căng thẳng, khách tới đêm nay đều là thanh niên, nếu như cháu khó chịu thì có thể về trước.” Trong mắt phu nhân Thalia, Soran là một đứa bé mảnh mai hướng nội, đối mặt với vũ hội như vậy Soran nhất định rất sợ.

“Phu nhân yên tâm, cháu và Atobe sẽ chăm sóc tốt cho Soran.” Fuji mở miệng, phu nhân Thalia nhìn con trai mình đột nhiên lặng yên, nói, “Vậy mau vào đi thôi, bên ngoài có chút lạnh, đừng làm cho Soran sinh bệnh.”

Atobe và Fuji bảo hộ Soran đang “xấu hổ” đi vào phòng khách, trong đại sảnh có rất nhiều người, ba người đến làm tiếng ồn ào trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh. Đứng ở giữa Atobe mặc Âu phục màu xám bạc và Fuji mặc Âu phục màu xanh lam, Soran mặc lễ phục màu trắng có vẻ cực kì nổi bật huống chi là dung mạo của cậu, trong nháy mắt có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm không rời lên mặt Soran.

Soran cực kì không quen với trường hợp này, làm cậu nhớ tới vườn bách thú. Nhưng Soran vẫn hơi ngẩng đầu, biểu hiện những lễ nghi cần thiết. Đưa áo khoác cho bồi bàn, Soran lợi dụng thân thể cao lớn của Atobe để tránh né những ánh mắt không kiêng nể này.

Phu nhân Thalia đi tới trên đài, kích động mở màn, đầu tiên bà giới thiệu Devean con trai mình, sau đó bà cố ý giới thiệu Atobe và Fuji, nhưng không hề nhắc tới Soran. Bà biết lần này Soran vì nể mặt bà nên mới đồng ý lời mời của con trai, nếu như làm Soran cảm thấy phản cảm về vũ hội thì sau này sẽ càng khó cho con trai hơn. Hơn nữa phu nhân Thalia cũng rõ ràng, căn bản không cần bà giới thiệu thì người trang nhã tuyệt mỹ như Soran cũng đã trở thành tâm điểm của vũ hội, không ngoài hai phút thì tất cả mọi người sẽ biết thân phận của Soran.

Nhưng làm mọi người thất vọng chính là ai cũng không có cơ hội nói chuyện với Soran, ngay cả chủ nhà là Devean cũng chỉ có thể mở to mắt nhìn Soran vừa đến không được năm phút đã vội vã lên lầu, vào phòng nghỉ. Soran lấy lý do thân thể không khỏe mà trốn đi, giao toàn bộ chuyện xã giao cho Atobe đã quá quen với những chuyện này, cậu và Fuji thì trốn ở phòng nghỉ trò chuyện uống trà. Mà những người muốn gặp Soran cũng bị Fuji thân thiện chắn bên ngoài.

Nếu như nói Soran đến làm phu nhân Thalia kinh hỉ thì hai người khác đến lại gây cho bà sự kinh ngạc lớn.

“Anthony, Hall, lo lắng cho thiên sứ bé nhỏ của các cậu sao?” Phu nhân Thalia trêu đùa, sau đó thì tỏ ý xin lỗi, “Ta thật có lỗi với Soran, thằng bé vừa tới thân thể đã bắt đầu khó chịu, để ta đưa các cậu qua đó. Ta vốn định gọi người đưa cậu ấy trở lại, nhưng cậu ấy nói không thể vừa tới đã đi, chờ khoẻ lại một chút cậu ấy sẽ xuống. Hzz, ta thật có lỗi, Soran quá cuốn hút người khác, hẳn là những ánh mắt này làm thằng bé khó chịu.” Phu nhân Thalia không ngờ thanh niên thời nay lại nhiệt tình như thế, bà vừa tuyên bố vũ hội bắt đầu, bọn trẻ này liền ùa về phía Soran, khó trách cậu lại trốn mất.

“Phu nhân, bà đừng tự trách, đây là sơ sẩy của chúng tôi, hẳn là tôi và Hall nên cùng em ấy tới.” Anthony nói, khi anh thấy bóng Atobe trong sảnh thì anh và Hall đồng thời sửng sốt một chút. Atobe thì cách đám người nâng ly với hai người, chỉ chỉ trên lầu.

“Bạn của Soran rất bảo vệ cậu ấy, đến cả Atobe cũng vì cậu ấy mà tới tham gia vũ hội của ta. Nói thật đi, ta nghĩ hôm nay các cậu đến cũng là vì thằng bé đúng không.”

“Nếu tôi và Anthony tới thì Baby sẽ chơi không vui. Nếu như biết em ấy sẽ khó chịu, hai chúng tôi nhất định phải đến cùng em ấy.” Hall tự trách nói, mà bạn tốt thì Philo vừa nói chuyện với Atobe, vừa nhìn anh cười chế giễu. Hall lạnh mắt trừng trở lại.

Vội vã gật đầu chào với những người quen biết, Anthony và Hall tới cửa gian phòng Soran nghỉ ngơi ở lầu hai, phu nhân Thalia bảo họ hãy đưa Soran về trước xong thì đi xuống trò chuyện với khách.

Anthony hít sâu mấy hơi, sắc mặt bình tĩnh gõ cửa. Cánh cửa cứng rắn nhưng dường như trong mắt Anthony nó lại không thể chịu được một cú như thế, cũng giống như cánh cửa trong lòng anh. Ra mở cửa, Fuji không hề thấy ngoài ý muốn vì sự xuất hiện của hai người, nghiêng người để cả hai đi vào, sau đó anh đi ra ngoài đóng cửa lại.

Soran nằm trên sô pha, đưa lưng về phía cửa giả bệnh, thấy Fuji đóng cửa đã lâu mà không quay lại, cậu hiếu kỳ dậy nhìn ra phía sau, sau đó ngồi xổm dựa vào lưng ghế sô pha, bất mãn nói: “Không phải các anh nói không thể đến cùng em sao?” Sô pha rất mềm, Soran lại rất muốn chui vào ôm ấp của hai người. Nhưng Soran không làm như thế, chỉ nhìn anh trai đi tới, cậu thì phối hợp ngửa đầu. Khi thân thể đυ.ng tới hai tay của anh trai thì Soran liền nhắm mắt lại, cậu đã bao lâu không được cảm thụ sự ấm áp của các anh rồi. Cả mùi thuốc lá lúc nào cũng có trên người các anh nữa. Thời gian lâu dần, cậu lại cảm thấy thích hương vị này.

“Anh xin nhận lỗi với em.” Anthony dẫn đầu tiến lên, hai tay đặt trên vai Soran, khẽ chạm lên trán Soran một chút, sau đó lập tức rời đi. Hall thì ôm Soran một chút, nhưng không hôn cậu.

“Đêm nay Baby rất mê người, tại sao lại không xuống?” Anthony tỏ vẻ trấn định hỏi, mà chỗ anh ngồi lại rất xa Soran, so với hành động luôn thích ôm Soran lúc trước quả thật là một trời một vực. Hall cũng ngồi rất xa, nhưng ánh mắt lại chăm chú khoá trên mặt Soran.

“Đêm nay các anh vẫn phải tăng ca sao?” Dường như không nhận thấy sự xa cách của các anh, Soran vẫn như cũ bất mãn hỏi. Động tác xé thịt bò cũng chậm lại, chờ hai người trả lời.

“. . . Ừ. . .” Anthony và Hall không tự giác trốn tránh ánh mắt của em trai, “Công ty gần đây rất nhiều việc.”

“Xin lỗi, anh, các anh bận như vậy mà còn phải lo lắng cho em.” Soran chủ động tiến lên muốn ôm lấy các anh, nhưng dưới sự tránh né rất nhỏ của hai người, cậu chỉ có thể đút hai người ăn một miếng bánh ngọt, “Anh, các anh vẫn chưa ăn tối đúng không?”

“Đã ăn rồi.” Anthony và Hall thống hận sự mềm yếu của mình, người mình luôn khát vọng ở ngay trước mặt, bọn họ lại chỉ có thể chật vật né tránh, từ khi nào mà những câu đối thoại của họ với em trai lại trở nên hờ hững như vậy, ngắn gọn như vậy.

“Anh, lễ Giáng Sinh em muốn đi Thuỵ Sĩ trượt tuyết, các anh có thời gian đi với em không?” Soran không nổi giận tiếp tục hỏi. Nụ cười trên mặt đã che giấu rất tốt những đau đớn và chua xót trong lòng.

“Anh sẽ cố gắng sắp xếp thời gian.” Hall miễn cưỡng giữ vững sự bình tĩnh, thấy trong mắt em trai không có trách cứ, anh lại càng thêm thống hận chính mình.

“Đại ca thì sao?” Soran lại nhìn về phía Anthony. Anthony khàn khàn nói: “Anh sẽ tranh thủ để đi cùng em. Nếu như anh không đi được, Baby có thể bảo Fuji bọn họ đi cùng em. Lễ Giáng Sinh Baby muốn quà gì nào?” Anthony nhanh chóng dời trọng tâm câu chuyện, phải lừa dối em trai làm tim anh đau như đao cắt.

Soran không cười nổi nữa, cậu cúi đầu uống trà, không để các anh nhìn thấy sự thất vọng của mình, “Để em nghĩ đã, chờ em nghĩ ra sẽ nói cho các anh.” Cậu muốn các anh ở bên cậu cả ngày.

“Ừ.”

Bầu không khí trầm muộn làm Anthony và Hall cực kì khó chịu, hai người tham lam nhìn sườn mặt em trai, cố sức hít vào hương thơm toả ra từ người cậu. Họ thậm chí đố kị cả với cái chén trên tay em trai, nó có thể chạm vào môi cậu, hai tay cậu mà không hề có trở ngại gì. Vị ngọt đôi môi ấy, bọn họ đã từng có thể tuỳ ý nếm thử, nhưng lúc này bọn họ lại chỉ có thể giống như lưu manh, khi nào không có người mới dám ảo tưởng về nó. Du͙© vọиɠ tới quá nhanh, ngay khi họ không hề chuẩn bị liền phá tan ý chí của họ, làm họ bây giờ chỉ có thể chật vật chạy trốn, rồi lại không cam lòng thực sự bị vứt bỏ. Bọn họ cảm thấy mình vô sỉ đến mức căm hận chính mình đến tận xương tuỷ, làm sao họ dám để tinh linh trước mắt biết được sự tà ác trong nội tâm của họ được.

“Anh. . .” Đêm nay về nhà đi. . .”Bây giờ em đi về được chưa?”

“Đương nhiên là được, sau này không muốn thì trực tiếp từ chối, không nên miễn cưỡng chính mình.” Nghe em trai nói muốn đi, Anthony không muốn mà đứng lên, chỉ ở nơi nhiều người anh mới có thể để ánh mắt mình dừng trên người em trai được.

“Anh, sang năm em có thể học đại học không?” Anh sẽ không đồng ý đúng không.

Hall ôn nhu cười rộ lên, trên mặt không có một tia không muốn nào: “Được, anh sẽ giúp em xin học. Baby muốn học chuyên ngành gì?” Anthony cũng không tỏ vẻ không đồng ý.

Soran cũng cười rộ lên, thở dài, “Đi học đại học Luân Đôn đi. Chuyên ngành. . . em chỉ biết vẽ tranh thôi.” Thân thể cậu nhất định sẽ mất đi anh trai, mất đi bạn bè đúng không.

“Được. . . Vậy đến hệ nghệ thuật của đại học Luân Đôn là được rồi. Đại ca quen với hiệu trưởng đại học Luân Đôn, qua lễ Giáng Sinh Baby có thể bắt đầu chuẩn bị đến trường rồi.” Anthony và Hall hoàn mỹ đóng tròn vai “anh trai”, cũng toàn tâm làm đúng trách nhiệm của “anh trai”, lại không hề biết sự trốn tránh của họ sẽ mang đến bão táp lớn thế nào.

Vẫn về bằng xe của Atobe như trước, Soran nhắm mắt lại, không ngờ ngay cả thời gian đưa cậu về các anh cũng không có. Fuji để Soran gối lên vai anh, Soran lại lắc đầu cự tuyệt.

“Shusuke, em chưa chuẩn bị tốt để đi học đại học đâu.” Soran nói làm Fuji và Atobe trầm mặt.

“Itsuki, có chuyện gì?” Fuji lo lắng hỏi, anh rất muốn biết rốt cuộc Anthony và Hall đã nói gì với Soran.

“Không có gì, ” Soran mở mắt, ý cười trong mắt làm Fuji và Atobe không nhận ra tâm tư của cậu, “Vũ hội đêm nay làm em nghĩ mình nên ở nhà. Cũng không phải sợ rước lấy phiền phức, chỉ là đột nhiên em phát hiện mình không thích chỗ nào quá nhiều người, cũng tương đối bài xích với hoàn cảnh xa lạ. So với trước đây, bệnh trạng này của em lại càng nghiêm trọng hơn rồi.”

Atobe nhìn vào hai mắt Soran, ánh mắt sắc bén, ngữ khí lại bình thản nói: “Như vậy cũng tốt. Itsuki-chan muốn học cái gì, anh sẽ mời thầy giáo tốt nhất thế giới đến dạy một mình em.”

Soran cười xoà, “Keigo, vậy thì quá xa xỉ rồi. Tuy rằng lúc trước muốn đi học đại học, nhưng cụ thể học cái gì thì em cũng chưa nghĩ kĩ. Qua lễ Giáng Sinh em sẽ suy nghĩ vấn đề này cẩn thận hơn. Nói đến đây, Giáng Sinh năm nay mỗi người các anh đều phải chuẩn bị quà cho em.”

“Làm sao có thể thiếu quà của bổn đại gia được?” Sắc bén trong mắt Atobe rút đi, anh tin lời Soran.

“A, quà của Itsuki-chan, ” Fuji chăm chú nhìn Soran, sau đó cong mi cười nói, “Sushi mù tạt được không?”

Soran trợn to mắt, không thể tin được hét lên: “Shusuke, có thể đổi cái khác không?”

“Itsuki-chan muốn cái gì?”

“Đổi thành cây tiên nhân chưởng được không?”

“Một chậu?”

“Nếu như Shusuke không ngại, hai chậu được chứ?”

“Ha ha. . .”

Bên trong xe truyền ra tiếng cười, dọc đường đi Soran cũng không ngủ nữa. Atobe và Fuji ngủ đêm ở trang viên Douglas, Soran ở cùng họ tới khuya mới đi. Nhưng cậu cũng không quay về phòng mình mà là ôm gối của nhị ca đi vào phòng đại ca, đến tận khi trời sắp sáng mới bắt đầu ngủ.