Mỗi Lần Luân Hồi Đều Ở Hiện Trường Vụ Án

Chương 38: Ngoại truyện nhỏ

Dịch: Haru

Việt Nẫm phớt lờ anh ta, thay vào đó tập trung vào hộp thoại trò chơi.

[Không.]

[Người chơi sẽ tiến vào cửa ải tiếp theo sau ba ngày nữa.]

[Thế giới tiếp theo, cửa ải thường của cuộc thi: Hoa hồng đỏ và ánh trăng sáng, mời người chơi chuẩn bị.]

Khi nhìn thấy thời gian ba ngày sao mới sang thế giới mới thay vì rời đi ngay lập tức, Việt Nẫm biết rằng thế giới này không đơn giản như cô nghĩ, nếu cô nhấn chọn [Không] thì chỉ ở lại vài phút sau đó tiến vào thế giới tiếp theo, thế giới này khẳng định vẫn còn chuyện chưa giải quyết xong.

Đầu óc cô xoay chuyển rất nhanh, cô nghĩ đến tất cả các khả năng, và đưa mắt về phía cậu thanh niên trẻ tuổi bên cạnh mình.

Cậu thanh niên có nét mặt thanh tú, đường nét rõ ràng, mái tóc nâu vàng hơi xoăn, khi phát hiện Việt Nẫm đang quan sát mình, anh ta lập tức cúi xuống che giấu vẻ hoảng sợ trong mắt, hàng mi dài khẽ run rẩy, tạo thành bóng râm lớn trên mi mắt, đoán chừng là ít đi ra ngoài nên làn da trắng nõn đến chói mắt.

Mùi hương của sách rất đậm, là một cậu trai rất ngây ngô, dễ xấu hổ.

"Tôi.."

Tầm mắt hai người giao nhau, Reid căng thẳng đến mức quên mất mình phải nói gì, trong đầu chỉ còn lại những phân tích về đối phương.

Đã học qua tâm lý học hoặc phương pháp suy luận, có học về máy tính, mở khóa, trình độ về các phương diện đều rất cao, khả năng lãnh đạo nhóm mạnh mẽ, phân tích ra gốc rễ của hung thủ, có lẽ có chút bệnh tâm lý đặc thù, rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ và hoang tưởng nặng, phạm vi có thể kiểm soát được.

Trò chơi chỉ nói về hợp tác bên trong và bên ngoài, nhưng cô đã đưa hung thủ vào đồn cảnh sát, cho thấy cô thích luật lệ và ghét rắc rối. Trên người hung thủ có nhiều vết bầm tím, bảo vệ quy tắc không tiếc sử dụng bạo lực..

Cô ấy là một người phụ nữ phức tạp và đầy mâu thuẫn.

Khi hai bên gặp nhau lần đầu tiên, Việt Nẫm cũng không biết mình đã bị một nhà chuyên môn moi ra hết gốc gác vốn liếng của mình.

Anh không nói, tôi không nói, bầu không khí căng thẳng trong không khí gần như ngưng tụ thành giọt nước.

"Người chơi bên ngoài à?" Việt Nẫm là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, cô biết rằng lúc này chỉ có hai người bọn họ, cho thấy chìa khóa của nhiệm vụ ẩn nằm ở anh ta.

Việt Nẫm nhìn thoáng qua phía sau anh ta, người trong cục cảnh sát đi qua đi lại.

"Chỉ có một mình anh thôi à?"

Di chứng sau khi bị loại của Reid vẫn còn, anh che miệng gật đầu rồi lắc đầu.

"Anh không thể nói chuyện?"

Reid chớp mắt bỗng nhiên tỉnh ngộ: ".. Ồ, tôi quên mất mình có thể nói chuyện."

Việt Nẫm: "..."

Cho nên trước đây anh có thể nói chuyện?

Tại sao?

"Tôi không phải người chơi, tôi là giáo viên hướng dẫn tân thủ." Reid Reid giới thiệu ngắn gọn thân phận của mình, sau đó anh tò mò hỏi: "Cửa ải này đã kết thúc, sao cô không rời đi?"

"Cửa ải tiếp theo ba ngày sau mới mở, không vội."

"Sao?"

Việt Nẫm vỗ nhẹ vào chiếc ghế bên cạnh và ra hiệu cho anh ta ngồi xuống: "Nào, thầy giáo hướng dẫn, ngồi xuống đây đi, tôi có một số câu hỏi muốn hỏi anh."

"Anh lùi ra sau làm gì? Tôi có ăn thịt anh đâu."

"Ngồi xuống đây kể tôi nghe tại sao nhóm bên ngoài các anh bị loại nhiều người như vậy?"

Reid: "..."

Tôi thực sự không muốn nói về chủ đề này.

Ba phút sau, Việt Nẫm cười đến răng rơi đầy đất, còn Reid thì che mặt ước gì tìm được vết nứt trên mặt đất để chui vào.

Mất, mất mặt quá!

Reid muốn nói thêm gì đó nữa chợt nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống--

[Tít---- Giáo viên vui lòng không tự tiện rời khỏi vị trí, xin hãy trở lại vị trí.]

[Học sinh của bạn đã đến lớp học thành công, vui lòng kiểm tra nội dung của hướng dẫn lần này và tiếp tục hướng dẫn học sinh.]

[Live stream kinh dị có 26 người bị bạn loại bỏ, hãy duy trì thành tích và đóng góp một phần công sức cho sự nghiệp thanh lọc môi trường mạng "Giải mã", tiếp tục cố gắng nhé!]

Reid: "..."

Cái trò chơi tàn nhẫn này!

Reid đứng dậy sửa sang lại quần áo của mình, anh nói sơ qua nhiệm vụ tiếp của mình với Việt Nẫm, sau đó đưa ra lời mời.

"Tôi phải đi hướng dẫn học sinh rồi, cô muốn đi cùng tôi xem một chút không?"

Dù sao cũng không có việc gì làm nữa, Việt Nẫm gật đầu: "Được, cần tôi giúp gì không?"

Nhiệm vụ mới của Reid cũng là hướng dẫn hai nhóm học sinh.

Thi đầu đồng đội, giống với cuộc thi live stream kinh dị trước đó, nội dung cũng chỉ là bình mới rượu cũ mà thôi.

Một nhóm học sinh bị mắc kẹt, và nhóm còn lại giải cứu các học sinh dưới sự dẫn dắt của giáo viên (loại trừ).

Thi đấu đồng đội chính là kiểm tra khả năng hiểu ý nhau của team hay không, cái khó nằm ở chỗ làm sao để tạo lòng tin với người lạ và cách truyền thông tin trong trường hợp các thông tin không đồng nhất.

Bên trong phòng Reid đưa tài liệu về vụ án cho hai người chơi xem, Việt Nẫm thì đang nghịch máy tính.

"Tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

"Thầy ơi! Con tin đã bị thương, chúng ta có thể sẽ bị thua nha!"

Hai người chơi thở dài nói: "Thầy à, thầy cũng vô dụng quá đi, nếu không hai bọn em thoát game vậy."

Reid: "Hay là hai em cố gắng thêm chút nữa đi?"

Hai người chơi: "Thầy không nhắc nhở thêm cho bọn em sao?"

Reid: "Nếu tôi nhắc nhở nhiều quá hai em sẽ bị loại đấy."

* * *

Ngồi ở đây ba ngày Việt Nẫm gần như đã hiểu rõ Reid là người như thế nào, cô cũng biết tại sao đồng nghiệp của anh ta khuyến khích anh ta đến đây hướng dẫn tân thủ.

Bởi vì Reid thực sự quá nhẹ nhàng!

Ngay cả khi bạn nói những điều tồi tệ với anh ta, anh ta cũng không mắng bạn nửa lời.. anh ta chỉ nghiêm túc nói với bạn rằng tức giận là không tốt, đồng thời sẽ phổ cập kiến thức cho bạn rằng những cảm xúc tiêu cực như giận dữ, tức giận là do hormon adrenalin của cơ thể sản sinh ra tăng lên, mà hormon chính của adrenalin là tủy thượng thận, adrenaline thường được cả tuyến thượng thận và một số lượng nhỏ tế bào thần kinh trong tủy sống tạo ra.. ví dụ như tình huống hiện tại.

"Cho nên sắp xếp giáo viên cho chúng ta có tác dụng méo gì! Còn không bằng tự mình làm!"

Reid cúi đầu, tâm trạng không vui lắm.

Xem ra anh ta dường như không thích hợp hướng dẫn học sinh.

Việt Nẫm đặt máy tính xuống, liếc nhìn hai người chơi đang kết bè kết đảng muốn lập tức lấy đáp án qua ải trong tay của Reid, "Anh ta nhắc nhở đủ rồi."

Việt Nẫm giải thích những gì Reid đã nói lúc nãy:

"Lý do bảo hai người chú ý đến paclobutrazol là vì đây là một chất điều hòa sinh trưởng thực vật, được sử dụng để khống chế chiều cao của cây, ngăn ngừa suy dinh dưỡng ở cây con."

"Trên thi thể không những bị dính chất này, mà còn dính một lượng lớn phân bón nông nghiệp, hai người nói xem ai dùng mấy thứ đó vào mùa này."

"Bảo hai người chú ý đến phương thức trói của hung thủ, là bởi vì hung thủ đã thắt nút thủy thủ."

"Nhóm kia của các bạn đang bị nhốt trong phòng kín, không có tài liệu, không có giáo viên, cũng không có nhắc nhở nào cả, người ta ở cùng với hung thủ chưa nói bỏ cuộc, hai người ngược lại đòi bỏ cuộc."

* * *

Việt Nẫm nói xong hết tất cả, cô nghiêm túc nhìn Reid: "Vất vả cho anh rồi, cái đám này không đáng để anh hướng dẫn, dứt khoát loại bỏ đi!"

Hướng dẫn người chơi mới có vất vả không?

Vất vả.

Người chơi gây trở ngại, không biết phải làm sao? Loại bỏ họ ư?

Không được!

Reid có sự kiên trì của riêng mình đối với vấn đề này, anh khác với Việt Nẫm, có lẽ Việt Nẫm có thể rời bỏ đống gánh nặng này mà không có gánh nặng tâm lý nào, nhưng anh thì không thể.

Ở một khía cạnh nào đó anh giống với họ, hoặc thậm chí còn tệ hơn họ, khi nhìn họ Reid cảm thấy như đang nhìn lại bản thân mình.

Chỉ là họ cần thời gian để trau dồi và trưởng thành, mà anh thì đã trưởng thành rồi.

"Tôi sẽ cứu bọn họ!" Reid không chút nghĩ ngợi lắc đầu, ánh mắt như ánh mặt trời chói chang: "Đây là chuyện của tôi, tôi sẽ cố gắng cố gắng hết sức để trở thành một người thầy tốt."

Việt Nẫm im lặng một lúc, sau đó nằm sấp xuống bàn: "Chậc chậc, đầu óc bảo thủ." Rõ ràng không phải chuyện của mình, mà cứ đem tất cả đổ hết lên người mình.

Một lúc sau Việt Nẫm nghiêng đầu nói với cậu trai: "Quên đi, thật hết cách với anh mà, dạy người khác không phải như vậy, cách dạy này của anh có quỷ mới hiểu được."

"Anh hiểu không?"

Việt Nẫm không hề nóng nảy: "Đến đây, tôi dạy anh cách dạy học sinh như thế nào, một giáo viên tốt phải làm thế nào!"

* * *

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi vài giờ Việt Nẫm không thể dạy anh ta cái gì, đến cuối cùng chỉ sửa lại thói quen dạy người khác của Reid.

Cách hiểu giữa người bình thường và thiên tài không giống nhau, người trước dạy người sau không cần chuẩn bị gì, nhưng người sau dạy người trước họ cần phải mang theo gông cùm và xiềng xích.

Cho đến khi rời khỏi thế giới này, cô vẫn còn hơi lo lắng cho Reid, anh giống như mặt trời nhỏ, rực rỡ và chói lọi, hương vị phát ra từ sâu trong tâm hồn khiến người khác bất giác phải thốt lên rằng, nhìn thấy anh dường như có thể nhìn thấy được thiện ý của cả thế giới.

A, thật tốt, hóa ra trên đời này còn có một người như vậy!

Còn mình thì sao?

Việt Nẫm tự nhìn lại bản thân mình.

Anh ta và mình là người không cùng thế giới.