Mỗi Lần Luân Hồi Đều Ở Hiện Trường Vụ Án

Chương 39: Hoa hồng đỏ và ánh trăng sáng (1)

Dịch: Haru

Không biết là do biện pháp thăng cấp qua nhiều cửa ải hay là do cuộc thi của cấp độ thường hay không, lần này Việt Nẫm không còn mù thông tin, không biết bất cứ điều gì về thế giới mình đến nữa, ngược lại có được ký ức của thân thể này.

Việt Nẫm, 16 tuổi, đại tiểu thư của tập đoàn Việt thị, tài sản nhiều đến nổi có thể đi vòng quanh trái đất nhiều lần, là người đứng đầu xã hội, hiện đang theo học tại một trường trung học quý tộc.

Cô bé từ nhỏ đến giờ chưa từng bị đánh đập hay bạo hành, ngoại trừ những lần cãi vã thường xuyên giữa bố mẹ thì không có sự kiện lớn gì, cuộc sống thuận buồm xuôi gió, không có thất bại hay sóng gió gì.. Thế giới lần này yên bình khiến người khác cảm thấy hơi sợ hãi.

[Cuộc thi cấp độ thường: Hoa hồng đỏ và ánh trăng sáng.]

Chỉ có tiêu đề mà không có yêu cầu qua ải.

Cuộc thi cấp độ thường?

Cuộc thi? Vẫn còn người khác nữa sao?

Vậy cửa ải này làm sao qua được đây?

Việt Nẫm mang theo đủ loại nghi ngờ, nhưng khi mở mắt ra thì thấy mình đang ở trên giường, đập vào mắt là phòng ngủ trang trí theo kiểu công chúa, trong trí nhớ của cô đây là phòng ngủ của mình, vậy an toàn rồi.

Việt Nẫm kiểm tra bên cạnh mình, rất tốt, có cửa sổ, không phải là một căn phòng kín nên an toàn, không có thi thể bên cạnh, không có dấu vết đánh nhau, an toàn.. Không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra!

Chuyện gì xảy ra với thế giới này vậy?

Việt Nẫm đang muốn loanh quanh trong phòng ngủ để thu thập manh mối thì có tiếng bước chân ngoài cửa, sau đó có người gõ cửa phòng cô.

"Việt tiểu thư, lão gia và phu nhân mời cô xuống, nói có việc cần thảo luận."

Việt Nẫm nghe thấy vậy thì mắt sáng lên: "Được, tôi xuống ngay."

Xảy ra chuyện gì vậy nhỉ?

* * *

"Tôi muốn đón Kiều Kiều về!"

Trong phòng ăn, người phụ nữ trang điểm tinh xảo, xinh đẹp đặt dao nĩa trên tay xuống bàn, bà lau khóe miệng, ánh mắt lạnh lùng.

"Hôm nay tôi sẽ đón Kiều Kiều của tôi về! Ngô Quân tôi không nghèo đến nổi phải để tiểu tam nuôi giúp con gái."

Người đàn ông ngồi bên kia bàn nghe vậy có vẻ không vui: "Chờ thêm hai ngày nữa đi, Kiều Kiều không nỡ xa cô ấy.. mẹ nuôi."

"Mẹ nuôi? Dòng máu chảy trong cơ thể con bé là của tôi! Tôi mang nặng đẻ đau mười tháng mới sinh ra nó! Nhận vơ làm mẹ cũng không sợ người khác chê cười! Tôi mới là mẹ ruột của con bé!"

"Việt Thành Công, anh và Bạch Tô không biết xấu hổ à? Tằng tịu với nhau rồi vụиɠ ŧяộʍ mang thai, hai người còn làm ra chuyện trộm long tráo phụng nữa chứ! Thật ghê tởm!"

"Ngô Quân! Đừng xúc động nói những điều không nên nói! Con nó không muốn về bà để con bé ở thêm hai ngày nữa, Bạch Tô chăm sóc con bé 16 năm nay xem con bé như con ruột, chẳng lẽ cô ấy còn hà khắc với con bé hay sao.." Người đàn ông nói xong thì đưa mắt nhìn Việt Nẫm đang im lặng ăn món bò bít tết: "Đừng nói chuyện xa xôi, nói chuyện trước mắt đi, nhiều năm như vậy cô có từng chăm sóc Việt Nẫm chưa? Từ lúc con bé sinh ra tới giờ cô ôm nó được mấy lần! Lúc nào cũng bận công việc! Bạch Tô so với cô giống một người mẹ hơn đấy!"

Ngay khi ông nhắc đến điều này, gân xanh trên cổ của Ngô Quân nổi lên, bà ném toàn bộ chén dĩa trên bàn rơi xuống đất phát ra tiếng "Loảng xoảng-----", có vài mảnh vỡ văng đến chỗ Việt Thành Công.

"Thế nào? Bây giờ anh ghét bỏ tôi hả? Lúc trước không phải nói thích tôi mạnh mẽ hay sao? Giờ chán cơm thèm phở, ra ngoài nɠɵạı ŧìиɧ, lừa hôn, lúc lấy tôi làm bàn đạp sao không thấy ghét bỏ tôi hả?"

* * *

Nghe cuộc cãi vã giữa hai vợ chồng hờ này, Việt Nẫm gần như đã đoán ra được tình hình chung của sự việc, nói đi nói lại chẳng qua chỉ là một bộ phim tình cảm đạo đức gia đình gì đó-----

Việt Thành Công khi còn trẻ từng có một mối tình đầu là Bạch Tô, sau này hai người chia tay vì nhiều nguyên nhân khác nhau, Việt Thành Công sau khi khởi nghiệp thì gặp được Ngô Quân mạnh mẽ và có năng lực, công ty có mấy lần xoay vòng vốn không được đều do bà hỗ trợ giải quyết, sau đó thường xuyên qua lại thì hai người đến với nhau.

Sau khi kết hôn, Việt Thành Công là kiểu người gia trưởng càng ngày càng không thích Ngô Quyên mạnh mẽ, hai người dần dần sinh ra ngăn cách, mãi cho đến khi các trưởng bối của hai bên gây sức ép, Ngô Quyên mới mang thai, mối quan hệ giữa hai bên dịu đi đôi chút, vào thời điểm này Việt Thành Công gặp lại mối tình đầu của mình..

Có sự trùng hợp ngẫu nhiên là hai đứa trẻ đều được sinh ra cùng một bệnh viện, Việt Thành Công đứng ngoài cửa sổ kính nhìn hai đứa nhỏ, trong lòng chợt nảy ra ý nghĩ.

Sau khi tráo đổi thành công, Việt Thành Công liền giấu nhẹm chuyện này đi, ai ngờ hôm Việt Nẫm đột nhiên hôn mê, sau hàng loạt lần kiểm tra thì chuyện này không giấu được nữa.

Toàn bộ câu chuyện giống hệt như cốt truyện của bộ phim truyền hình máu chó.

Về việc tại sao Việt Thành Công tráo đổi con? Việt Nẫm đoán một phần là do đầu óc ông ta bị nước vào, phần khác là do ông ta coi trọng cổ phần của nhà họ Ngô.

Nhà họ Ngô chỉ có một người con là Ngô Quyên, con gái bà sinh ra sau khi trưởng thành đương nhiên sẽ thừa kế cổ phần của bà, nếu đứa trẻ là đứa con tình yêu với mối tình đầu thì càng thuận tiện hơn.

Cho nên tình tiết vở kịch hiện tại là Ngô Quyên chuẩn bị đi đón con gái ruột của mình về?

Việt Nẫm cụp mắt xuống, hoàn toàn không để ý đến trận chiến giữa hai bên, lặng lẽ xử lý miếng bít tết chín bảy phần, trong lòng tiếp tục sắp xếp lại công việc duy trì bối cảnh của mình dựa theo kịch bản cốt truyện.

Vì thế hoa hồng đỏ và ánh trăng trắng có ý nghĩa gì? Một người khác trong cuộc thi là con gái thật của Ngô Quân!

Cô phải thi đấu với đối phương ư? Thi đấu cái gì? Gia tài chăng?

Việt Nẫm không tin rằng nhiệm vụ sẽ đơn giản như vậy.

Việt Nẫm nhét miếng bít tết được cắt vuông vức vào miệng, tiếp tục tóm lược cốt truyện một lần nữa----

"Vậy cô bảo Việt Nẫm phải làm sao? Con bé không biết gì cả, nó xem cô như mẹ ruột của mình! Con bé sống ở đây 16 năm rồi, cô định đuổi nó đi hay sao?"

Sắc mặt Ngô Quân u ám liếc nhìn Việt Nẫm, trầm giọng nói: "Nó có thể ở lại đây, đây là sự khoan nhượng lớn nhất của tôi, với lại.. nó không phải con gái tôi! Trong người nó chảy dòng máu của tiểu tam!"

"Ngô Quân, cô nói chuyện sạch sẽ một chút!"

"Tôi nói sai hay sao? Con gái của tiểu tam sau này cũng làm tiểu tam thôi."

Việt Nẫm bỗng nhiên bị chỉ đích danh: "..."

Thật ra đứng ở góc độ của mình nhìn cô bé rất đáng thương, trong trí nhớ cô và cha mẹ không thân thiết với nhau lắm.

Cho nên không thể có tình cảm chân thành với hai đoạn dữ liệu được, mình tức giận cũng không hợp lý lắm. (Haru: Ý Việt Nẫm là hai người cha mẹ này chỉ là số liệu của hệ thống đưa vào cốt truyện mà thôi )

Cô chỉ là nhân vật thiết lập, hiện tại nói cái gì cũng là sai.

Nói thật lần đầu tiên Việt Nẫm cảm thấy mình bị cửa ải này bôi máu chó đầy mặt.

Cô thấy hơi đau đầu, ở các cửa ải trước kia nếu cô không phải đấu trí đấu dũng với tội phạm, thì cũng nhiều lần đi quẩy ở các hiện trường án mạng, đây là lần đầu tiên cô gặp phải kịch bản phim đạo đức gia đình máu chó kiểu này.

Cô nên làm thế nào đây?

Thật phiền phức mà.

Cổ Ngữ thích bài này.

___________

Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.

Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Haru-chan" để cập nhật chương nhanh nhất.

Link: https://s1apihd.com/author/1676807562/

---------------