Dịch: Haru
Việt Nẫm nhanh nhẹn tránh được đòn tấn công của hung thủ, chiếc rìu chém vào tường sắt phát ra âm thanh chói tai: "Thẹn quá hóa giận à?"
Tay cô ở phía sau ra hiệu cho hai người kia, miệng vẫn tiếp tục chọc tức hung thủ: "Chọn nạn nhân nữ để ra tay là do mày oán hận với phụ nữ đã lâu, dấu vết đeo nhẫn cưới trên tay vẫn còn chưa biến mất, có nghĩa là mày và vợ đã sống nhiều năm rồi mới ly hôn, mà nhiều năm như vậy mới ly hôn thì chắc là giữa hai người có rất nhiều mâu thuẫn, để tao đoán xem tại sao hai người ly hôn nhé?"
"Tự ti vì thân thể có khiếm khuyết, hai người kết hôn nhiều năm như vậy vì sao không có con? Vợ bỏ trốn hình như nguyên nhân là nằm ở trên người mày! Dùng mấy chiêu trò cũ rích kiểu như sống chết chọn một trong ba, mày tưởng tượng bọn tao thành loại người nào? Người vợ nɠɵạı ŧìиɧ bỏ trốn theo trai của mày à?"
Thất Tầm quanh quẩn ở phía sau cũng cà khịa vào: "Đại ca à, đầu anh cũng rất xanh đó nha!"
"Câm miệng!" Hung thủ vung rìu loạn xạ, ý đồ chém vào ba người, thế nhưng vào lúc sinh tử cơ thể ba người linh hoạt vô cùng, cộng thêm dáng người nhỏ nhắn, thay vào đó thì tay chân hắn bị vướng vào xiềng xích.
"! Mày, bọn mày!"
Khoan đã, không đúng! Rõ ràng chìa khóa đang nằm trong tay mình, ba người bọn họ làm sao mở khóa được!
"Sao bọn mày mở khóa được!"
Sao bọn mày có thể mở được khóa chứ!
Ở đây không có dây thép hay cọng sắt nào, hắn cũng đã khám xét kỹ lưỡng trên người bọn họ rồi, bọn họ làm thế nào..
Thất Tầm vui vẻ hớn hở cầm một đầu dây xích, hung thủ đã bị những sợi dây xích này quấn quanh không thể cử động được, ba người đồng tâm hiệp lực trói người lại: "Anh tịch thu của chúng tôi rất nhiều thứ, nhưng lại quên rằng con gái chúng tôi đều mặc áo ngực nha!"
Bên trong áo ngực thường được cố định bằng cọng dây thép, các cô tháo cọng dây đó ra cho vào ổ khóa.. Cứ thế mở được khóa thôi.
Để tránh bị thất bại hoặc hung thủ còn lưu lại hậu chiêu, họ đặt khóa sắt lên cổ chân như vẫn còn bị xích.
"Kinh hỉ chưa, ngạc nhiên chưa, có kí©ɧ ŧɧí©ɧ hay không?"
Hung thủ: "..."
* * *
Cuối cùng hiểu ý của anh!
Reid vui mừng nhìn hai học sinh của mình, cuối cùng cũng đi đúng đường rồi! Muốn khóc quá!
Thành thật mà nói, trong FBI có thể theo kịp tư duy của anh cũng không có mấy người, anh không ngại học sinh mình vụng về hay nóng nảy, bắt đầu chậm cũng không sao, quan trọng là phải biết sử dụng đầu óc của mình.
Đừng chờ người ta chết rồi mới đến giải cứu, loại cảnh sát như vậy cũng quá tùy tiện rồi!
Reid đang định nhắc nhở hai người họ, thì anh nghe thấy hai người đang cầm đoạn phim đồng thời hét lên trong hoảng sợ.
"Mẹ kiếp! Trâu bò!"
"Người mới đây sao! Có gian lận gì không?"
Đánh trả lại hung thủ? Còn có kiểu chơi thế này nữa à? Khoan đã! Cốt truyện này hình như không đúng nha! "007 nghi ngờ hỏi:" Đây không phải là nhiệm vụ của chúng ta hay sao? "
Hợp tác bên trong và bên ngoài, họ chưa hợp tác mà! Các cô đã trừng trị hung thủ rồi? Các cô có nghĩ đến cảm nhận của người bên ngoài không? (Haru: Đợi thím hiểu ra vấn đề đến cứu thì người ta đã mồ xanh cỏ rồi (-_-))
Bọn họ ở bên ngoài phân tích từa lưa đủ kiểu, cũng không biết có được phán định là qua ải hay không! Thật tức mà!
".. Thôi bỏ đi, nghe theo ý trời vậy! "Tôi Siêu Gà vung tay quá mạnh không cẩn thận làm rơi tấm bản đồ đặt trên bàn, tấm bản đồ đang cuộn lại từng tấc từng tấc mở ra, Reid muốn ngăn lại nhưng không kịp.
" Đây là cái gì? "Trên bản đồ vẽ đầy những vòng tròn đỏ và vạch đỏ, nhìn rất chói mắt, hai người không khỏi kinh ngạc, tất cả đều là do thầy giáo vẽ ư? Anh ta vẽ những thứ này để làm gì?
Trên bản đồ một nhà máy bỏ hoang tại hiện trường án mạng được đánh dấu bằng ngôi sao năm cánh, mực màu đỏ làm cho bản đồ trông rất khác thường.
Phạm vi vòng tròn, mỗi tâm vòng tròn là tên của một nạn nhân.
" Chẳng lẽ căn cứ vào những nơi nạn nhân tử vong, sau đó tiến hành phân chia môi trường sống của hung thủ? "
" Ngay từ đầu tôi đã muốn hai người làm việc này. "Nhưng tôi đã gợi ý rõ ràng cho hai người trong một thời gian dài.. nó không hiệu quả!
Hai người động đến phân tích vụ án của hắn, bọn họ sợ rằng sẽ phải bị loại rồi.
Reid thở dài và nhìn hai người dần dần biến mất.
Lại tiễn thêm một đôi nữa.
Nhóm 15!
Cuối cùng Reid cũng không đợi được nhóm thứ 15 đến, nguyên nhân là bởi vì không có người bắt cóc! Nhóm ba con tin trực tiếp dùng dây xích trói hung thủ lại kéo đến đồn cảnh sát.
Nhìn bộ dạng tên bắt cóc mà thảm, mặt mũi bầm dập, thút tha thút thít khóc.. Ờ đây có lẽ là tên bắt cóc mất mặt nhất mà anh từng nhìn thấy.
[Cửa ải tân thủ trong cuộc thi đồng đội: Live stream kinh dị, người chơi Việt Nẫm, Tư Tư, Thất Tầm đã qua ải thành công. (Lưu ý: Vì đây là vòng đầu tiên của thi đấu đồng đội, nên không yêu cầu tất cả phải qua ải, hai nhóm bên trong và bên ngoài sẽ được tính riêng) ]
[Trò chơi kết thúc, có muốn vào cửa ải tiếp theo ngay lập tức không (Có / Không) ]
Hai con cá muối ngồi chơi xơi nước cũng chiến thắng nhận được tin nhắn thì nói cảm ơn với Việt Nẫm, và chuẩn bị rời đi.
" Bây giờ cô không nghi ngờ tôi là Việt Nẫm nữa chứ? "Việt Nẫm vẫn còn nhớ chuyện lúc trước, hơi tò mò tâm lý của đối phương.
Xung quanh cô dường như luôn có nhiều thay đổi, người có dáng vẻ bình thường nhiều hơn, mà tìm khuôn mẫu người bình thường là việc không dễ dàng gì.
Bệnh đố kỵ, ghen ghét thường thấy.
Họ nghĩ rằng mình không làm được nên người khác cũng không làm được, cho dù có bằng chứng nhưng vẫn cảm thấy đối phương là giả mạo.
Tư Tư hiểu lầm ý của Việt Nẫm, Việt Nẫm chỉ đơn giản là thắc mắc mà thôi, cô ta cho rằng cô ấy đang chế giễu mình, nên không thèm đáp lại, bấm nút thoát ra luôn, Thất Tầm mỉm cười vỗ vai Việt Nẫm:" Đại thần quả nhiên là đại thần, cái kiểu tát thẳng vào mặt mà không cần cưỡng ép này thật đã! "
Việt Nẫm:" Tôi chỉ hỏi một câu rất bình thường thôi mà. "
Thất Tầm:" Ừ, bình thường giống như cô là một người chơi bình thường. "
#Tầm thường không có gì lạ# #Bắc Đại Thanh Hoa# #Xấu xí nhất trong nhà# #Tôi không thích tiền#
Thất Tầm: [Lạnh lùng. Jpg]
" Được rồi, lần này tôi sẽ đưa quá trình chơi game của mình lên diễn đàn để quảng bá nó, nhân tiện tôi sẽ sử dụng người bình thường như cô để kéo fan hâm mộ cho tôi luôn. "Thất Tầm cười hì hì nói:" Vậy tôi thoát trước đây! "
" Ừ."
Sau khi cả hai rời đi, Việt Nẫm ngồi trên ghế sô pha hơi nghiêng đầu nhìn một người khác trong phòng đang cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Cơ môi trên nhếch xuống, lông mày nhíu lại, ánh mắt cứ nhìn về phía cô, hai tay chà chà quần của mình..
Khổ sở ảo não hối hận?
Anh ta hình như có điều gì đó muốn nói với mình?
Người chơi ư? Hay là người khác?
Việt Nẫm phớt lờ anh ta, thay vào đó tập trung vào hộp thoại trò chơi.