Mỗi Lần Luân Hồi Đều Ở Hiện Trường Vụ Án

Chương 31: Live stream kinh dị (2)

Dịch: Haru

Khi sự việc kết thúc, cô ấy đột ngột nhận ra mình đã chết, vì vậy cô ấy đã xé tất cả những trang nhật ký có đề cập đến tòa nhà ma và xé luôn trang cuối cùng.

- Vĩnh biệt nhé, thế giới bẩn thỉu này.

Cô gái cười hi hi nhìn Việt Nẫm: "Bây giờ cô đã biết sự thật, còn muốn hỏi gì nữa không?"

"Những chuyện xảy ra là thật đúng không?"

"Đúng vậy."

"Cô biến thành quỷ, vậy bọn chúng thì sao?"

"Cô cảnh giác thật, tôi không nỡ xa cô rồi nha." Cô gái cong môi cười: "Ở thế giới này, tôi phải quỷ, tôi chỉ là người giám sát." Cô ấy chỉ vào khoang thuyền: "Họ mới là quỷ."

".. Còn Hứa Thành thì sao? Anh ta là ai? Là người giám sát hay một hồn ma?" Ở thế giới này, Hứa Thành là người duy nhất Việt Nẫm không thể hiểu được.

Nếu như cô ấy là người giám thị, đám người phía dưới là quỷ, như vậy Hứa Thành đảm nhiệm vai trò gì?

Nhìn thấy gương mặt dịu dàng của cô gái, Việt Nẫm hơi ngạc nhiên: "Cô thích anh ta?"

"Đúng vậy, tôi thích anh ấy, anh ấy là một cảnh sát tốt." Cô gái gật đầu, giống như đang nhớ lại: "Sau khi tôi nhảy lầu, ban đầu họ định qua loa kết án, nhưng Hứa Thành kiên trì muốn tìm ra sự thật, kết quả bị hại.. Đến giờ anh ấy vẫn chưa biết mình đã chết."

"..."

Thảo nào thái độ của cảnh sát này luôn khiến người ta nhìn không thấu.

"Mỗi thế giới đều được tạo thành như thế này đúng không?"

"Tôi chỉ có thể nói cho cô biết, thế giới này đúng là như vậy." Nói cách khác, những thế giới khác thì không.

Việt Nẫm muốn hỏi thêm nhưng cô phát hiện bóng dáng cô gái dần dần trở nên trong suốt cho đến khi biến mất trong không trung.

"Thời gian đã đến, cô phải đến thế giới tiếp theo rồi."

* * *

Mưa như trút nước, cuốn trôi mọi hối hả của thành phố, hơi nóng bốc lên mang theo mùi đất, xa xa một chiếc taxi màu vàng lướt nhanh qua, lốp xe chạy qua vũng nước làm nước văng tung tóe một mảng lớn bùn đất vào người qua đường.

"ahihi!"

Việt Nẫm tỉnh lại trong hoàn cảnh như vậy, khi cô mở mắt ra liền phát hiện mình đang ngồi trong một chiếc taxi không biết lái đi đâu.

Trong xe có mùi khói thuốc, rõ ràng chất lượng không khí không được tốt lắm, radio đang phát chương trình vui nhộn, tài xế liếc nhìn gương chiếu hậu, thấy Việt Nẫm đã tỉnh, liền hỏi cô bằng giọng độc đáo: "Cô tỉnh rồi à?"

Việt Nẫm: "..."

Không có thi thể, không có mật thất, không có gϊếŧ người.. Hiện tại có vẻ an toàn, nhưng dựa theo kinh nghiệm thường ngày, cô không tin rằng chiếc xe này không có chuyện gì xảy ra!

Nội thất xe sạch sẽ gọn gàng, nhìn như mới được dọn dẹp, trên gương chiếu hậu có treo một cái túi nhỏ thêu chữ Phúc rất đẹp, chắc là quà của vợ.. Khoan đã, trên tay có dấu vết đeo nhẫn cưới!

Bỗng nhiên trong đầu Việt Nẫm tự động hiện lên nghiên cứu màu hồng của Sherlock.

Trời mưa, taxi, tài xế không đeo nhẫn.

Chết tiệt! Không phải trùng hợp vậy chứ! Thiết kế kiến trúc vẫn theo kiểu hoa lá.. chắc là không phải!

Nghĩ thì như vậy nhưng cơ thể vẫn rất trung thực.

Có một điện thoại di động trong túi bên phải! Việt Nẫm lấy điện thoại di động ra bật định vị, sau đó điều chỉnh nhạc chuông sang chế độ im lặng.

Cô nhét điện thoại vào khe hở ghế sau, mọi thứ đã chuẩn bị xong, Việt Nẫm thản nhiên hỏi: "Sư phụ, chúng ta đi đâu vậy?"

Người đàn ông cười lạnh, xoay người sang một bên, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối.

"Vẫn bị cô phát hiện! Nhưng không sao cả, dù cô có hét lên cũng không ai tới cứu! Bởi vì chúng ta sẽ đến ngay thôi."

"Tốt hơn là cô nên tiết kiệm một chút sức lực, ngoan ngoãn ngủ một giấc đi!"

Nói dứt lời, hắn lấy trong túi ra một bình xịt nhỏ, xịt điên cuồng lên người Việt Nẫm giống như không cần tiền vậy.

Với điệu bộ ra tay thế này, khẳng định là dân lành nghề.

"Khụ khụ!"

Không kịp đề phòng bị xịt lên mặt, ngửi thấy mùi quen thuộc, Việt Nẫm liền biết đây là cái gì.

Mẹ kiếp!

Cũng may động tác nhét điện thoại của cô rất nhanh!

* * *

Đầu đau dữ dội, cả người như không còn sức lực, Việt Nẫm đang trạng thái nửa tỉnh nửa mê, bị người ta vác như vác bao cát.

Do bị tác dụng của thuốc nên cô không thể mở mắt ra được, não bộ của Việt Nẫm xem như đã tỉnh táo, trước mắt chỉ có thể cố gắng vận động các giác quan khác của mình.

Một bước, hai bước, ba bước, đi xuống cầu thang, ba bậc thang.. Mở khóa, mở cửa ra.

Đến nơi rồi ư?

Đang nghĩ như vậy cơ thể cô chợt bay lên.

Bịch --

Cô bị người đàn ông ném xuống đất, lưng và đầu bị đau dữ dội khiến cô tỉnh táo hơn, người đàn ông túm lấy chân cô xích lại.

"Bọn mày thành thật đợi cho tao! Nếu để tao phát hiện ra cái gì.." Người đàn ông dường như đang dùng thanh sắt đập xuống đất, cổ họng phát ra tiếng cười kỳ quái, "Từ bây giờ tao sẽ bẻ gãy chân của bọn mày từng tấc một."

"Ư.. ư!"

Có giọng của người khác.

Bọn mày? Ở đây còn có người khác?

Đợi tiếng bước chân đi xa, qua một lúc sau Việt Nẫm mới cảm thấy có người đỡ mình dậy, giọng nữ nhẹ nhàng vang lên, "Cô không sao chứ?"

Nhìn trạng thái của Việt Nẫm, cô ấy dường như cũng phản ứng lại, nói với người bạn của mình: "Tư Tư, đưa nước cho tôi, tôi cho cô ấy uống chút nước."

"Xời, đều là người chơi, cơ thể số liệu thì có chuyện gì xảy ra chứ?" Tư Tư giẫm nước dưới chân đi qua, giọng nói cất cao lên: "Nếu không phải thi đấu đồng đội, cô cho rằng tôi sẽ ở lại đây?"

Cô gái không nói gì, chậm rãi đút cho Việt Nẫm hai ngụm nước.

"Nếu cô đã biết đây là thi đấu theo team, vậy cô chắc đã xem yêu cầu của cửa ải này." Cô gái thu xếp ổn thỏa cho Việt Nẫm rồi mới rãnh trả lời cô ta: "Nếu chúng ta chỉ cần có một người chết, thì cô đừng mong qua ải."

"Các người đừng kéo chân tôi là tốt rồi."

* * *

Thi đấu đồng đội?

Việt Nẫm vừa mới nghĩ đến thì một màn hình màu xanh tương tự như của thế giới trước hiện lên trong đầu.

Tiêu đề ở góc trên cùng bên trái – Thi đấu đồng đội * Live stream kinh dị.

* Sau khi nhấp vào thì màn hình mở ra giải thích về cuộc thi, Việt Nẫm nhìn sơ qua, cửa ải này yêu cầu tất cả người chơi lập team cùng nhau trốn thoát.

Yêu cầu qua ải chỉ có một – hợp tác bên trong và bên ngoài.

Việt Nẫm suy nghĩ rất lâu, kết hợp với tiêu đề live stream kinh dị, trong lòng đã hiểu được đôi chút.

Cô cũng đã live stream ở thế giới vừa rồi, mục đích là để cho nhiều người biết chân tướng của sự việc, dùng dư luận xã hội để mở rộng tầm ảnh hưởng.

Lấy bản thân làm lửa, ngôn từ làm gió, cô mang mặt tối của xã hội phơi bày ra ánh sáng, quậy đến long trời lở đất, cho dù đám người kia có quyền lực lớn đến đâu cũng không thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.

Nếu là live stream, nội dung nhất định là hắn muốn phát sóng cho một nhóm người riêng biệt, kết hợp với yêu cầu hợp tác bên trong và bên ngoài, nếu như bọn họ là bên trong, vậy hung thủ muốn live stream ra bên ngoài?

Qua một lúc sau, Việt Nẫm cảm thấy thể lực đã khôi phục, sau khi điều chỉnh cảm xúc và nắm được rất nhiều manh mối từ lời nói qua lại của hai người chơi, cô mới chậm rãi mở mắt ra.

* * *

Chú thích:

[1] Bút tiên (hay Pencil Game): Là một trò chơi cổ truyền truyền thống của Mexico dùng để gọi các oan hồn, nó còn có tên là Six Pencils hay Charlie Charlie . Pencil Game chỉ có thể chơi khi đã đủ hai người và cần sáu cây viết chì còn nguyên chưa gọt.