Mỗi Lần Luân Hồi Đều Ở Hiện Trường Vụ Án

Chương 32: Live stream kinh dị (3)

Dịch: Haru

Qua một lúc sau, Việt Nẫm cảm thấy thể lực đã khôi phục, sau khi điều chỉnh cảm xúc và nắm được rất nhiều manh mối từ lời nói qua lại của hai người chơi, cô mới chậm rãi mở mắt ra.

"Tên tôi là Thất Tầm, cô ấy là Tư Tư." Thất Tầm đỡ Việt Nẫm dậy, sợi xích sắt ở mắt cá chân của cô ấy lay động kêu lạch cạch: "Người lập kế hoạch trò chơi đúng cặn bã mà, thích tra tấn người chơi bằng cách cho trải nghiệm chân thật."

"Cô thấy đỡ hơn chưa, muốn uống thêm nước không?"

"Đỡ nhiều rồi, cảm ơn cô." Việt Nẫm nhận chai nước, uống từng ngụm nhỏ: "Tôi là Việt Nẫm."

"Ủa?" Thất Tầm giật mình suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Trong chữ Việt có chữ Tẩu, trong chữ Nẫm có chữ Mộc đúng không? Là Việt Nẫm huyền thoại chinh phục cửa ải cấp độ khó được mệnh danh là cửa ải địa ngục của tân thủ đúng không?"

Việt Nẫm giật giật khóe miệng, mấy định ngữ siêu dài phía trước là cái quỷ gì vậy?

"Tôi là Việt Nẫm, nhưng tôi không biết có phải là Việt Nẫm mà cô nói hay không."

"Có phải lúc trước cô đã qua ải "Tường Vi Trắng, Cô nhi viện, Ai gϊếŧ ai" đúng không?" Nhìn thấy Việt Nẫm gật đầu, hai mắt của Thất Tầm sáng rực lên, cả người không lui về phía sau nửa bước: "Đại thần! Xin hãy dẫn tôi theo, điểm đặc biệt của tôi không nhiều, nhưng có thể phụ giúp cô!"

Việt Nẫm: ".. Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Ôi! Đại thần cô không biết gì sao? Cô chưa lên diễn đàn à? Cô đang hot đấy!" Sau khi liên tiếp gặm ba khối xương cứng, điểm tích lũy của cô tăng lên rất nhiều, muốn làm người khác không chú ý cũng khó.

Các cao thủ bị kẹt lại cửa ải đều ngứa ngáy trong lòng, bỏ ra số tiền lớn mua video qua ải của Việt Nẫm, sau khi xem xong bọn họ đăng video lên diễn đàn khiến dân tình bàn tán sôi nổi.

Mẹ kiếp! Độ khó như vậy mà vẫn có người qua ải?

Chết tiệt! Tân thủ xuất hiện bất ngờ là hệ liệt thần tiên!

Mẹ ơi! Hèn gì bị kẹt lại ở đây, thao tác này tôi học không được!

Tư Tư ở trong góc nghe vậy hơi ngẩng đầu lên, cô ta nhìn Việt Nẫm: "Cô là Việt Nẫm?"

"Lừa ai hả?" Cô ta quay sang nói với Thất Tầm bằng giọng điệu mỉa mai, "Mấy cửa ải mà tôi chơi, mười người thì hết chín người đều giả vờ ra vẻ ta đây là Việt Nẫm, cô cảm thấy tên Việt Nẫm xứng với cô à?"

Ý cô ta nói cô chỉ là rau cải, không xứng với đại thần của giới tân thủ thì phải?

Thất Tầm cũng không phải là một cô gái nhỏ nũng nịu, người có thể chơi đến bây giờ cũng không phải người đơn giản, cô lập tức lên tiếng: "Trò chơi cân bằng, cơ chế ghép đội có tỷ lệ thắng 50%, tôi và Việt Nẫm cộng lại là 50%." Chẳng phải người gây trở ngại là cô hay sao?

Tư Tư khó chịu hừ một tiếng ngồi trở lại vị trí ban đầu: "Vậy đại thần à, cô giúp chúng tôi phân tích được không?" Cô ta lắc lắc sợi dây xích, "Làm thế nào để tháo thứ này ra?"

Việt Nẫm thu hồi ánh mắt, đứng dậy quan sát kỹ căn phòng.

Căn phòng không lớn lắm, hẳn là vì phòng ngừa người chạy thoát ra ngoài, gã đàn ông hiển nhiên đã đặt rất nhiều tâm tư vào việc xây dựng trang trí căn phòng.

Chỉ có một cánh cửa, nhìn có vẻ như vật liệu cũng giống như mặt đất và tường, tất cả đều được gia cố bằng những tấm sắt, nên dù có dụng cụ thì cũng phải mất nhiều thời gian để cạy mở, mặt đất tối đen, chân của các cô thì bị dây xích trói lại, phạm vi có thể hoạt động khoảng chừng 3m, ở góc tường có đặt một máy quay.

Nhìn cảnh này, Việt Nẫm đột nhiên nghĩ đến một câu – phong thủy luân chuyển.

Đây có phải là báo ứng không?

Việt Loan thở dài một hơi.

"Thế nào rồi? Có phát hiện gì không?" Thất Tầm đến bên cạnh Việt Nẫm lên tiếng hỏi: "Có cần tôi giúp gì không?"

Việt Nẫm suy nghĩ một lúc, quyết định hỏi lại từ đầu: "Các cô vào đây bao lâu rồi? Kể tôi nghe những gì đã xảy ra đi."

"Ký ức trò chơi cho thấy tôi đã bị bắt vào ngày hôm kia, trên đường đến công viên làʍ t̠ìиɦ nguyện viên, tôi gọi taxi, sau đó thì tỉnh dậy ở đây."

Cô ấy nói xong liền nhìn về phía Tư Tư, cô ta khó chịu lên tiếng: "Trên đường đến bệnh viện, bị tài xế xuống tay hại."

"Vậy hắn có thói quen gì không? Ví dụ như tần suất đến đây, đồ ăn, quần áo hay những thói quen nhỏ?"

Thất Tầm: "Mỗi ngày đưa hai bữa cơm, nhưng thứ khác tôi không nhớ nổi."

Tư Tư: "Hỏi nhiều vậy, còn không bằng nghĩ cách thoát ra khỏi đây! Vả lại cô hỏi những điều này có ích gì chứ?"

"Sao lại không có ích chứ?" Việt Nẫm không biết mình đã trêu chọc cô gái này chỗ nào mà cô nàng cứ nhất định nhắm vào mình thế này.

Cô ta luôn nghĩ mình là Việt Nẫm giả, không có thực lực..

Việt Nẫm tổng kết lại: "Nắm được thời gian biểu của người bắt giữ, chúng ta sẽ suy đoán đại khái được thời gian làm việc của hắn, nếu chúng ta trốn thoát khỏi đây thì những mối nguy hiểm lớn cần phải loại bỏ."

"Live stream kinh dị, camera ở trong góc, chứng tỏ hắn muốn quay chúng ta, hơn nữa còn muốn phát video cho nhóm người khác, hợp tác bên trong và bên ngoài, chúng ta là bên trong, như vậy nhóm người bên ngoài khả năng 90% là người chơi, nếu chúng ta trốn khỏi đây mà chưa đạt được điều kiện hợp tác bên trong và bên ngoài, trò chơi sẽ bị phán là thất bại."

"Căn phòng được gia cố bằng những tấm sắt để ngăn người khác chạy thoát ra ngoài, sàn nhà loang lổ những vết màu nâu đen, điều này cũng cho thấy chúng ta không phải là nạn nhân đầu tiên, khi tài xế lái chiếc taxi tôi chú ý tới ngón tay của hắn có dấu vết đeo nhẫn, vùng da xung quanh ngón tay bị lệch màu chứng tỏ trong khoảng thời gian ngắn tình trạng hôn nhân của hắn có vấn đề."

* * *

Hai người nghe Việt Nẫm liệt kê ra từng chi tiết một đều trợn mắt há hốc mồm.

Chúa ơi, hóa ra chơi game đúng cách là như thế này! Khó trách tỷ lệ qua ải của bọn họ rất thấp! Cảm giác như trước đây bọn họ chơi game là sai cách!

"Vậy cô có cách nào không?" Hai người này đã ngừng tranh cãi, nhìn chăm chú vào Việt Nẫm: "Chẳng lẽ chúng ta tiếp tục chờ?"

"Đúng vậy, nếu muốn chiến thắng chúng ta phải đợi đến khi hung thủ live stream."

Thất Tầm: "..."

Tư Tư: "..."

Tỉnh lại đi! Cô đừng nghĩ quẩn chứ!

Live stream cái gì? Live stream gϊếŧ người hả?

* * *

Spencer Reid thề ngay cả khi anh ta có chỉ số IQ 187, có khả năng ghi nhớ tuyệt vời, có thể đọc 20.000 từ mỗi phút, có bằng tiến sĩ hóa học, toán học v. V.. Anh ta cũng không thể mang hai kẻ tay mơ đi phá án.

Thật đúng chơi khó nhau rồi.

"Tôi đang nói về phân tích địa lý chéo, mối quan hệ cá nhân giữa các nạn nhân, và những điểm tương đồng của những người mất tích.. Hai người hiểu không?"

Đôi mắt nâu nghiêm túc nhìn hai người chơi, anh mím môi lo lắng, tốc độ nói rất nhanh: "Nạn nhân đều là nữ trong độ tuổi từ 16~25, có quan hệ xã hội ổn định, mất tích trong vòng ba ngày sẽ được người ta phát hiện, trong kẽ hở móng tay của thi thể số 2 phát hiện ra da của thi thể số 1 và số 3, các thi thể đều có dấu vết đánh nhau..

Nói đến đây anh hơi dừng lại:" Tôi chỉ có thể nhắc nhở hai đến như vậy thôi. "Anh nhìn hai người trước mặt bằng ánh mắt mong đợi:" Hai người có phát hiện gì không? "

" Số 3 gϊếŧ số 1 và số 2, có lẽ còn có số 4 nữa? Số 4 là hung thủ chăng? "

Reid:"... "

# Gánh không nổi, quên đi, cáo từ #

Hai người chơi nhìn nhau,".. thầy ơi, thầy có thể cho bọn em thêm chút gợi ý được không? "

" Phân tích địa lý chéo tìm kiếm lộ trình cuối cùng của các nạn nhân, khoanh vùng phạm vi của mỗi người, tìm ra lộ trình định sẵn của hung thủ. "

" Mối quan hệ cá nhân của các nạn nhân cho thấy họ không có tiếp xúc với nhau, nhưng trong kẽ móng tay của họ có ADN của nhau, rất có khả năng hung thủ để bọn họ tự gϊếŧ hại lẫn nhau. "

" Điểm tương đồng của những người mất tích, xác định chính xác dáng vẻ của các nạn nhân trông như thế nào, chúng ta có thể lập hồ sơ về họ, loại trừ những thứ khác, khoanh vùng mục tiêu. "

* * *

Hai người chơi bỗng nhiên tỉnh ngộ:" Thì ra là như vậy sao?"

Khi họ vui mừng khấp khởi chuẩn bị cảm ơn giáo viên trong cuộc thi đồng đội này, thì âm thanh điện tử lạnh lùng nhắc nhở họ rằng đã phạm quy buộc phải bị loại.

Reid mở miệng muốn nói thì nghe thấy hệ thống bổ sung thêm-----