Dịch: Haru
Bíp bíp--
Một máy tính khác ở bên cạnh màn hình giám sát nhanh chóng vang lên tiếng chuông báo động, đèn đỏ không ngừng nhấp nháy, bầu không khí căng thẳng bao trùm trong không khí.
Máy tính này được bọn họ sử dụng để theo dõi mạng nội bộ của cảnh sát, lúc này báo động vang lên chứng tỏ cảnh sát đã giải mã được hệ thống và khoanh vùng vị trí của họ, theo kế hoạch thì những đồng bọn chưa bại lộ thân phận sẽ tiến hành rút lui.
Mạnh Niên đứng bên cạnh Việt Nẫm, nhìn bóng lưng mảnh khảnh yếu đuối của cô không nhịn được lên tiếng: "Cô đi cùng chúng tôi không? Chuyện này không phải do một mình cô làm, cô không cần phải gánh hết trách nhiệm."
Cho dù Mạnh Niên có nghĩ nát óc cũng không thể tưởng tượng được bước cuối cùng của Việt Nẫm là để bọn họ chạy trốn, còn cô thì ở lại!
Ngay từ đầu cô đã chuẩn bị đường lui cho tất cả mọi người, giúp những người tình nghi làm giả chứng cứ ngoại phạm, thậm chí còn giúp anh ta làm giả thân phận.. Vì cô nói với bọn họ đã báo thù xong rồi khúc mắc trong lòng cũng được cởi bỏ, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu vẫn phải mỉm cười đi tiếp.
Chỉ là..
Tại sao ai cũng có, nhưng cô ấy là người duy nhất không chuẩn bị cho mình! Cô ấy thậm chí còn không nghĩ đến đường lui cho mình!
"Không cần đâu, anh phải sống thật tốt." Việt Nẫm xoay người nhẹ nhàng ôm Mạnh Niên: "Ở lại là vấn đề của tôi."
"Tôi chỉ không muốn giống như bọn chúng."
"Nhưng luật pháp không thể trừng phạt bọn chúng!"
"Vì vậy, tôi trừng phạt bọn chúng." Việt Nẫm vỗ nhẹ vào lưng anh trấn an: "Mạnh Niên, tôi không phải luật pháp, tôi cũng không thể đại diện cho nó."
"Vậy tại sao cô không đi cùng chúng tôi?" Cô cứ khăng khăng ở lại, tại sao!
"Anh biết không, tôi không thể rời đi, đây là cái kết tốt nhất cho chúng ta."
Chuyện này gây ồn ào lớn như vậy cần có người để kết thúc, nếu không có ai đứng ra nhận tội, đến cuối cùng không ai trong số họ có thể thoát ra được.
Khóe mắt Mạnh Niên chua xót, cổ họng nghẹn ngào thật lâu không thốt ra được lời nào, trải qua một thời gian dài ở bên cạnh Việt Nẫm, anh đương nhiên biết mình không thể thay đổi quyết định của cô.
Rõ ràng cô mới mười sáu tuổi thôi, lớn chỉ bằng em gái mình!
Thấy chỉ còn năm phút nữa là đếm ngược, Việt Nẫm buông Mạnh Niên ra, mỉm cười nói với anh: "Đi đi, nhớ mang "món quà lưu niệm" theo, đây là món quà cuối cùng của tôi dành cho những người đứng ngoài nhìn một cách thờ ơ."
* * *
Tiếng chuông báo động liên tục vang lên, thời gian từng chút một trôi qua, Việt Nẫm nhìn chấm đỏ trên bản đồ cứ tiến dần cho đến khi nó dừng lại, cô đẩy cửa bước ra boong tàu, nơi có vài chiếc thuyền cảnh sát bao vây cô.
"Đoàng!"
Tiếng súng vang lên, thế giới dường như đã được nhấn nút tạm dừng, sóng đánh vào thân tàu cuộn thành một vòng cung đẹp mắt, sóng bắn tung tóe dừng lại giữa không trung, tất cả hình ảnh đều bị đóng băng.
Việt Nẫm có thể cảm thấy ý thức của mình rời ra từng chút một cho đến khi cơ thể cô ngã xuống.
Cô lơ lửng trên không trung quan sát mọi thứ bên dưới.
Kết thúc rồi sao?
"Giá như lúc trước tôi lợi hại được như cô thì tốt rồi."
Một giọng nữ khàn khàn và u ám từ sau lưng truyền đến, Việt Nẫm quay đầu nhìn lại, thì thấy một cô gái xinh đẹp đang bay lơ lửng trên không trung giống như cô.
Cô ấy đang mặc đồng phục học sinh, mái tóc dài ướt sũng buông xõa sau lưng, trên cổ có dấu vết bị bóp chặt, làn da trần trụi cũng chi chít những vết bầm tím.
Dáng vẻ này của cô ấy trùng lặp với một số hình ảnh trong tâm trí cô, Việt Nẫm biết cô ấy là ai.
Đây là dáng vẻ khi cô vừa mới đến thế giới này, "Việt Nẫm" bị Lưu Trì bóp cổ.
"Là cô của trước đây đúng không?"
Cô gái nhướng mày, bay tới trước mặt Việt Nẫm, tiến đến gần quan sát kỹ Việt Nẫm.
"Cô biết tôi là ai mà vẫn không sợ tôi à?" Cô ấy vừa nói xong liền biến mất trước mặt Việt Nẫm, ngay sau đó ôm lấy Việt Nẫm từ phía sau, cố ý hạ thấp giọng: "Tôi là quỷ, cô có sợ quỷ không?"
Việt Nẫm: "..."
"Thật khéo, tôi cũng là quỷ, cô sợ không?"
Cô gái: ".. Ồ, ngại quá, tôi quên mất."
Cô gái cọ cọ Việt Nẫm, giọng nói trở lại như lúc ban đầu: "Tôi thích cô, nên tôi sẽ cho cô ba phút, cô có thể hỏi tôi bất cứ câu hỏi nào về thế giới này~Cái gì cũng được~Cô có gì muốn hỏi tôi không?"
Việt Nẫm hỏi câu đầu tiên thăm dò, "Tôi là người chơi hay NPC."
"Tôi chỉ có thể trả lời câu hỏi của thế giới này nha!"
Vấn đề của thế giới này?
Theo phạm vi quy định của câu hỏi có thể giải thích rằng cô không có đủ thẩm quyền để hỏi những câu hỏi ngoài thế giới này.
Việt Nẫm vừa hỏi vừa giúp cô ấy sửa lại mái tóc rối bù: "Cô tên gì?"
"Tôi quên rồi." Cô ấy cười hì hì: "Cô thể gọi tôi là "Việt Nẫm"."
"..."
Việt Nẫm không để tâm đến trò đùa của cô ấy, tiếp tục hỏi: "Cô chết như thế nào?"
"Ờ, cô đã từng chơi bút tiên[1] chưa?" Cô gái kinh ngạc che miệng lại, con ngươi dần dần chuyển sang đỏ tươi, thấy Việt Nẫm không hề tỏ ra sợ hãi, trái lại động tác trên tay càng thêm nhẹ nhàng, cô nhắm mắt lại.
"Bỏ đi, nể tình tôi thích cô nên lần này tôi sẽ tha thứ cho cô, nhưng cô phải nhỡ kỹ, hỏi nguyên nhân cái chết của ma quỷ là điều tối kỵ nha."
Cô ấy mở mắt ra, ánh mắt chuyển từ đỏ sang đen, nhìn thấy Việt Nẫm gật đầu, cô ấy mới chậm rãi nói: "Cô đã xem nhật ký của tôi rồi đúng không, ngày 21 tháng 2, ngày đó tôi nhảy lầu."
"Tòa nhà ma?"
Nhật ký ngày 21 tháng 2 hiện lên trong đầu Việt Nẫm.
[Thứ bảy, ngày 21 tháng 2, trời mưa.
Lúc chuẩn bị tắm rửa, Lưu Trì xông vào! Hắn ta nói dù sao cũng không có quan hệ huyết thống, bảo tôi sinh con cho hắn! Tôi đã cho hắn một cái tát.]
"Làm gì có tòa nhà ma? Nó chỉ là tòa nhà dạy học bình thường bị bỏ hoang thôi, là nơi bọn chúng cuồng hoang."
Mãi đến ngày 21 tháng 2, khi cô từ nơi đó nhảy xuống, nó mới trở thành tòa nhà ma thực sự.
Cô ấy đặt trán mình vào sát Việt Nẫm, truyền hết mọi thứ trong quá khứ vào đầu Việt Nẫm.
Truyền thuyết về tòa nhà ma ngay từ đầu là đám người kia truyền ra, đương nhiên nguyên nhân là do bọn họ phát hiện ra bí mật của Tề Tuần, lão già đó không chỉ mở lớp học thêm mà còn lấy danh nghĩa lớp học thêm ngủ với học sinh nữ.
Ồ! Hóa ra vẫn có thể chơi như thế này! Vì đã có giáo viên dẫn đầu làm gương, bọn chúng làm học sinh đương nhiên không chịu thua kém rồi.
Ham muốn, kế hoạch, ứng cử viên, địa điểm.. ranh giới cũng tùy theo nội tâm mà trở nên vặn vẹo.
Từ dụ dỗ đến hϊếp da^ʍ tập thể, hϊếp da^ʍ rồi lại hϊếp da^ʍ, sau đó thì gϊếŧ người.
Sự cuồng hoang của bọn chúng mang theo đầy máu tanh, bạo lực và sinh mạng.
"Việt Nẫm" cũng vậy, sau khi bị anh trai kế và nhóm người liên tiếp bắt nạt, cô ấy không có chỗ nào để trút, nên chọn cách nhảy lầu.
Tòa nhà bỏ hoang biến thành tòa nhà ma, chuyện mà khi còn sống cô không làm được, cô biến thành quỷ tìm bọn chúng đòi mạng.
Khi sự việc kết thúc, cô ấy đột ngột nhận ra mình đã chết, vì vậy cô ấy đã xé tất cả những trang nhật ký có đề cập đến tòa nhà ma và xé luôn trang cuối cùng.
- Vĩnh biệt nhé, thế giới bẩn thỉu này.