Đóa Tường Vi Sau Mưa

Chương 49: Yêu em ( triệu triệu lần + 1 )

Diệp Cẩn Ngôn ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ hồi lâu, chuyện cũ của quá khứ, vốn dĩ ông chôn chặt trong lòng, nhưng bây giờ không thể xem như chưa từng xảy ra được. Đoạn đường cùng với Tỏa Tỏa, ông chỉ mong có thể mang lại cho cô một mái nhà vững chãi an yên, không muốn để mọi tồn dư của quá khứ làm cho cô vướng bận. Nhưng Lưu Triệu Mẫn kia đột ngột xuất hiện, lại hàng ngày ẩn ý gợi mở những chuyện đã xảy ra, mong muốn tận lực bảo vệ cho Tỏa Tỏa nhưng mọi chuyện có lẽ không đơn giản như ông nghĩ mất rồi.

Tinh. Tinh. Có tin nhắn đến, Diệp Cẩn Ngôn vội vàng mở ra xem.

- Ông xã, anh ăn cơm chưa, hôm nay đi khảo sát, em được ăn món đậu hũ thối của vùng này, ngon không thể kìm lòng được. Em ăn hết hai phần đấy.

Kèm theo tin nhắn là tấm hình chụp gương mặt tươi cười của cô bên cạnh hai cái đĩa trống trơn.

Diệp Cẩn Ngôn bật cười, nhanh tay bấm một tin gửi lại.

- Em ăn ít thôi, kẻo đầy bụng, trời mưa lạnh uống thêm chút canh nóng nhé.

Tinh. Tin nhắn tiếp theo của Tỏa Tỏa gửi đến rất nhanh.

- Em nhớ rồi, anh nhớ ăn uống và nghỉ ngơi đầy đủ nhé. Em yêu anh ( một triệu triệu lần ).

Kết thúc tin nhắn là dãy dài những icon trái tim nối tiếp.

Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười, những lo âu trong lòng cứ như vậy mà vơi bớt. Tỏa Tỏa đúng như một làn gió mùa xuân, mang theo bao hi vọng, bao tươi mới, mang theo cả sự ấm áp nồng nàn, xua tan đi giá băng lạnh lẽo.

- Anh yêu em ( triệu triệu lần +1 ).

***

Dương Kha theo chỉ dẫn trong điện thoại, vội vàng đến một khách sạn lớn ở trung tâm thành phố để gặp nhân vật có máu mặt mà anh ta nghe nói sẽ giúp cho anh dành phần thắng ở cuộc đấu thầu lần này, một lần nữa đánh bại Diệp Cẩn Ngôn. Vừa đến sảnh, Dương Kha định gọi một cuộc điện thoại thì thấy bên ngoài có nhóm người đi vào, một người đàn ông đeo kính đen, thân hình cao gầy, ngồi xe lăn, theo sau ông ta là một nhóm vệ sĩ mặc áo đeo, phong thái này không ai khác, chính là Vương Tổng – Vương Chí Vĩ, đối tác chính của công ty anh lần này. Dương Kha vội vã tiến đến gần, niềm nở nói:

- Vương Tổng.

- Dương Tổng – Vương Chí Vĩ vồn vã đáp lại – Anh không phải đợi lâu chứ?

- À không không, tôi vừa đến thôi.

- Vậy tốt rồi, chúng ta vào phòng đợi, Lưu tiên sinh đang trên đường tới đây – Vương Chí Vĩ nói xong thì ra hiệu cho thuộc hạ, đẩy chiếc xe lăn của ông ta theo hướng thang máy.

- Lưu tiên sinh – Dương Kha đi theo, dè dặt cất tiếng hỏi- Ông ta là người thế nào.

- Lưu tiên sinh là nhân vật đứng đằng sau các khoản đầu tư của chúng ta, ông ấy ít khi ra mặt, tôi và cậu may mắn lắm mới gặp được ông ấy đấy.

- Anh chắc chứ? – Dương Kha dường như vẫn chưa tin lắm, anh ta chưa bao giờ nghe nhắc đến cái tên Lưu tiên sinh trong các dự án lớn nhỏ quanh khu vực Thượng Hải.

- Cậu không tin tôi à – Vương Chí Vĩ tháo kính, trừng mắt nhìn Dương Kha.

- Không không, ý tôi không phải như vậy – Dương Kha vội vàng xoa dịu – Chỉ là tôi chưa nghe đến cái tên Lưu tiên sinh bao giờ.

- Hừm, lát nữa rồi cậu sẽ biết thôi.

Đám thuộc hạ đẩy chiếc xe lăn của Vương Chí Vĩ vào một căn phòng đặt trước, rồi vội vàng rút lui, trong phòng chỉ còn lại ông ta và Dương Kha. Cả hai vừa uống trà, vừa chờ đợi, không ai nói với ai câu gì, dường như đều mong ngóng nhân vật tên là Lưu tiên sinh kia.

Một lát, bên ngoài có tiếng bước chân, Vương Chí Vĩ và Dương Kha cùng hướng mắt về phía cửa, một người đàn ông ngoài trung niên, dáng người tầm thước vội vã đi vào. Ông ta đưa ánh mắt linh hoạt lướt nhìn hai người họ qua cặp kính gọng vàng trễ xuống cánh mũi, cất giọng sang sảng:

- Chào hai vị.

- Chào Lưu tiên sinh – Vương Chí Vĩ đẩy xe lăn đến gần một chút, đưa tay ra chào.

- Vị này chắc hẳn là Dương Tổng của địa ốc Thiên Hoàng, Dương Kha – Vị Lưu tiên sinh liếc nhìn Dương Kha, trong một tích tắc Dương Kha cảm thấy rùng mình bởi ánh mắt sắc lạnh như dao, nhưng rất nhanh ông ta đổi giọng ôn tồn, bước đến bên gần, chìa tay bắt lấy bàn tay đang đổ đầy mồ hôi của anh.

- Vâng, chào Lưu tiên sinh, tôi là Dương Kha.

- Rất vui được gặp hai vị ở đây, bây giờ biết nhau rồi, các vị có thể gọi tôi là Lưu Vân. – Lưu tiên sinh nói xong thì ngồi xuống đối diện với Vương Chí Vĩ, thả lưng dựa hẳn vào thành ghế, bắt chéo chân, dáng điệu vô cùng thoải mái.

- À vâng, Lưu tiên sinh, dự án này được hợp tác với ông, chúng ta coi như người một nhà rồi – Vương Chí Vĩ vừa cười vừa nói.

- Hừ, Vương Tổng nói cũng phải, nhưng cũng phải xem các ông làm được gì để xứng đáng với số tiền mà chúng tôi sẽ đầu tư chứ - Lưu Vân cất giọng kẻ cả.

- Dương Tổng, việc này anh đã có gì để Lưu tiên sinh an tâm chưa? – Vương Chí Vĩ quay măt về phía Dương Kha, lúc này trên trán anh ta không hiểu sao lại lấm tấm vài giọt mồ hôi hột.

- Chúng tôi … - Dương Kha cố gắng tự trấn an mình, họ là người cùng hội cùng thuyền, đến nước này thì phải thuận nước là tiến lên vậy – chúng tôi đang hoàn thiện phương án thiết kế cuối cùng, chắc chắn là kịp thời gian đấu thầu.

- Ồ, vậy thì tốt – Lưu tiên sinh chăm chú nhìn biểu hiện của Dương Kha, trong ánh mắt hiện lên những tia nhìn kì quái – Anh biết đối thủ lần này của chúng ta chứ?

- À vâng, là Diệp Cẩn Ngôn cũng với tập đoàn tài chính AG Investment của Singapore, có thể Tinh Ngôn cũng sẽ phối hợp cùng Diệp Cẩn Ngôn ở một vài hạng mục. – Dương Kha cúi cúi đầu, bản thân sao lại không hiểu được anh đang đấu với ai cơ chứ.

- Anh cũng biết lần này chúng ta đấu với Diệp Cẩn Ngôn, vậy hẳn anh có phương án tốt hơn ông ta? –

Lưu tiên sinh hỏi xoáy đúng vào trọng điểm, nơi mà Dương Kha lo ngại nhất, về các phương án đấu thầu, anh biết chắc chắn lần này anh không thể nào vượt qua Diệp Cẩn Ngôn được

- Tôi vẫn đang làm hết sức – Dương Kha mím môi

- Hết sức! Hết sức của chúng ta có bằng được với Diệp Cẩn Ngôn không? – Lưu tiên sinh bất ngờ nói lớn, khiến cả Vương Chí Vĩ và Dương Kha giật mình.

- Lưu tiên sinh, xin ông bình tĩnh – Vương Chí Vĩ cất giọng xoa dịu – Dù sao thì cũng chưa đến ngày nộp phương án đấu thầu mà, chưa biết ai hơn ai.

- Hừ, các ông chủ quan quá rồi đấy, bây giờ còn mơ mơ hồ hồ thì chỉ có nước đầu hàng trước Diệp Cẩn Ngôn thôi. – nét mặt của Lưu tiên sinh trở nên xám xịt.

- Tôi… tôi – Dương Kha ấp úng, anh không biết có nên nói với ông ta việc mình đang cố gắng dò la phương án bên Diệp Cẩn Ngôn không? – tôi đang ..

- Anh đang làm gì? – Lưu tiên sinh nghiêm giọng

- Tôi đang cho người điều tra phương án của Diệp Cẩn Ngôn, nếu có được, chúng ta sẽ hạ giá thấp hơn ông ta 2%, chắc chắn sẽ thắng thầu. – Dương Kha lấy đủ dũng khí nói.

- Đúng vậy, nếu chúng ta làm rẻ hơn 2% Diệp Cẩn Ngôn sẽ không có cơ hội thắng – Vương Chí Vĩ ở bên cạnh nói thêm vào.

- Hừm – Lưu tiên sinh trầm ngâm một lúc – Làm thế nào mà cậu có được phương án của ông ta?

- Tôi .. Tôi – Dương Kha ậm ừ - tôi có một người nhân viên cũ, trước đây là tôi đưa cô ta về Tinh Ngôn làm, mối quan hệ của chúng tôi khá tốt, hiện giờ cô ấy đang làm cho Diệp Cẩn Ngôn, thông qua cô ấy tôi có thể …

- Cô ta là ai? – Lưu tiên sinh ngắt lời

- À là Chu Tỏa Tỏa.

- Hừ … Lưu Tiên Sinh nhếch mép cười, Vương Chí Vĩ cũng cười theo. Ngày xưa Vương Chí Vĩ đã từng chứng kiến Diệp Cẩn Ngôn lái xe hơn 400km trong đêm tối để đến cứu Chu Tỏa Tỏa và Phạm Kim Cang, bề ngoài thì là quan tâm nhân viên, nhưng rõ ràng Vương Chí Vĩ nhận ra Chu Tỏa Tỏa có vị trí nhất định trong lòng Diệp Cẩn Ngôn, và chắc chắn cô gái ấy cũng không phải không động lòng trước một Diệp Cẩn Ngôn oai dũng như thế.

- Anh chắc là có thể chi phối cô ta chứ? – Vương Chí Vĩ hoài nghi hỏi.

- Tôi nghĩ là có thể, cô ta sẽ nghe lời tôi – Dương Kha nhủ thầm, phen này anh ta quyết đánh cược một phen.

- Tôi lại thấy cô ta đi theo Diệp Cẩn Ngôn rồi, anh sẽ khó mà thu phục được đấy – Vương Chí Vĩ cười nhạt.

- Cứ để Dương Tổng thử xem, dù sao chúng ta cũng cần phương án của phía Diệp Cẩn Ngôn mà

- Vâng vâng – Dương Kha cuống quýt nói, trên trán mồ hôi đã đổ đầm đìa.

Rất nhanh, Lưu tiên sinh và Vương Chí Vĩ đều rời đi, chỉ còn một mình Dương Kha ở trong một căn phòng lớn, sự việc đã đến nước này rồi, nghĩ ngợi nhiều cũng không giải quyết được gì, chi bằng tìm cách gặp Chu Tỏa Tỏa lần nữa, với những gì anh biết về cô và vụ tranh chấp giữa cô và Tạ Gia Nhân, nhất định anh sẽ có cách để cô đứng ra giúp anh ăn cắp phương án về. Nghĩ vậy, anh vội vàng bấm máy gọi cho Tỏa Tỏa, một hai lần đầu dây bên kia đều báo thuê bao đang bận, anh kiên nhẫn bấm gọi lần ba.

- Alo, tôi nghe.

- Tỏa Tỏa, cô tránh mặt tôi à? – Dương Kha vừa nghe thấy giọng Tỏa Tỏa đã lên tiếng trấn áp.

- Không. Tôi đang làm việc, hôm nay tôi đi khảo sát thực địa.

- Tôi muốn nói chuyện với cô, chuyện hôm trước đó.

- Tôi đã nói rồi, tôi không giúp anh được. – Tỏa Tỏa dứt khoát

- Cô nói vậy là không để tâm chuyện Tạ Gia Nhân và luật sư Hướng ư? – Dương Kha ngả bài

- Hừ, là anh đứng sau sắp đặt để ép tôi à – Tỏa Tỏa bỗng thấy nóng mặt, âm lượng cũng lớn hơn

- Cô hiểu vậy thì tốt, tôi cho cô thời gian từ giờ đến chiều để suy nghĩ, có gì báo tin vui cho tôi.

- Anh….

Tỏa Tỏa định nói thêm thì đầu bên kia đã cúp máy, cô bực bội ném điện thoại vào túi, gương mặt cũng đỏ hồng. Cô không ngờ Dương Kha lại bỉ ổi như vậy.

- Tỏa Tỏa, sao vậy, có chuyện gì à? – Vĩnh Chính thấy Tỏa Tỏa nói lớn tưởng có chuyện gì bèn cất giọng quan tâm.

- Không có gì đâu, là môt người bạn cũ thôi, anh ta nhờ một việc mà tôi không làm được.

- Vậy bỏ đi, chúng ta còn chỗ này nữa là xong. Tranh thủ về sớm chúng tôi còn phải hoàn thiện phương án trình lên cho Diệp Tổng.

- Ừm, vậy đi nhanh thôi – Tỏa Tỏa đứng dậy, hăm hở đi theo Chương Vĩnh Chính. Chuyện của Dương Kha cứ dẹp qua một bên, khi nào về lại trung tâm thành phố, cô sẽ tìm cách để nói rõ cho anh ta một lần, ân oán gì cũng giải quyết nốt lần này cho nhanh gọn.

***