Đóa Tường Vi Sau Mưa

Chương 50: Được, tôi mua!

Nhóm người của Tỏa Tỏa về đến khách sạn thì trời cũng xế chiều, Chương Vĩnh Chính và nhóm thiết kế lập tức vào phòng họp để thảo luận, đưa ra phương án trình lên cho Diệp Cẩn Ngôn. Cô và Viên Viện chỉ phụ trách xử lý một phần dữ liệu nên xong sớm, cả hai quyết định về phòng nghỉ ngơi, dành sức cho những ngày tới hoàn thiện hồ sơ dự thầu.

Viên Viện vừa ra khỏi phòng đã ngồi thụp xuống, dùng tay xoa xoa bàn chân, có thể hôm nay đi lại nhiều, nên phần gót tiếp xúc với giày bị trày xước một mảng da.

- Ui da

- Cô có sao không? – Tỏa Tỏa cũng ngồi xuống bên cạnh, nhỏ tiếng hỏi han.

- Đôi giày mới làm tôi đau chân quá – Viên Viện vừa nói vừa xuýt xoa.

- Đôi giày này của cô không hợp với đi bộ đâu.

- Tôi biết – Viên Viện cười trừ.

- Cô không còn đôi giày nào khác à?

- Không, lúc đi vội quá, tôi chỉ kịp chuẩn bị có một đôi này thôi – Viên Viện xấu hổ nói.

- Cô đi đôi của tôi đi – Tỏa Tỏa vừa nói vừa tháo đôi giày thể thao hàng hiệu của mình đưa cho Viên Viện, hành động bất ngờ này của cô khiến Viên Viện há hốc miệng kinh ngạc, cô ta không ngờ cô gái mà cô ta suốt ngày kiếm cớ gây chuyện lại tháo đôi giày đưa cho cô trước bàn dân thiên hạ như này.

- Cô cầm lấy đi, tôi vẫn còn một đôi khác trên phòng, không cần khách sáo. – Tỏa Tỏa mỉm cười.

- Vậy cảm ơn cô. – Viên Viện bối rối cầm lấy đôi giày của Tỏa Tỏa – khi nào về lại Thượng Hải tôi sẽ giặt sạch sẽ trả lại cho cô.

- Ừ, cứ vậy đi, cô về phòng nghỉ ngơi đi, tôi sang trung tâm thương mại mua ít đồ, tôi đi tạm đôi giày này của cô nhé.

Tỏa Tỏa nói xong thì xỏ chân vào đôi giày cũ của Viên Viện, nhanh chân đi về hướng trung tâm mua sắm, cô còn phải làm một việc quan trọng hơn cho mình, hôm nay chẳng phải là sinh nhật của Diệp Cẩn Ngôn hay sao, dù ông có muốn tổ chức hay không, cô nhất định cũng phải chuẩn bị cho ông một món quà mới được.

Viên Viện nhìn theo bóng lưng của Tỏa Tỏa cho đến khi khuất hẳn, trong lòng trào đang nhiều luồng cảm xúc đan xen.

***

Tỏa Tỏa đi bộ đến một trung tâm mua sắm ngay gần khách sạn, ở đây có đặt store của mấy thương hiệu cao cấp, cô định đi vòng một lượt, tìm kiếm một món quà tặng sinh nhật Diệp Cẩn Ngôn. Đôi giày của Viên Viện vừa cứng, vừa chật, khiến cho cô mới đi được một đoạn đã cảm thấy khó chịu, hèn gì suốt buổi đi khảo sát hôm nay Viên Viện đều nhăn nhó. Tỏa Tỏa chợt thấy áy náy, hóa ra Viên Viện bị đau chân là thật, vậy mà cô đã hiểu lầm rằng cô ta cố tình ra vẻ để mong ngóng sự cảm thông từ đám đồng nghiệp nam.

Đi được một lúc, Tỏa Tỏa không thể chịu được nữa, bèn tháo giày ra cầm trên tay, rồi ghé vào một cửa hàng đồng hồ và phụ kiện thời trang ngay trước mặt. Mấy nhân viên đang đứng ở đó, thấy cô ăn vận xuề xòa, trên tay còn xách theo đôi giày thì dương mắt nhìn, ngụ ý dè chừng. Tỏa Tỏa khẽ cười thầm trong bụng, ở đâu chẳng có người đánh giá người khác bằng vẻ bề ngoài.

Nhìn ngắm một lúc, Tỏa Tỏa bị thu hút bởi một cặp đồng hồ và lắc tay được thiết kế vô cùng tinh xảo, kiểu dáng của chiếc đồng hồ mang phong cách cổ điển, rất hợp với Diệp Cẩn Ngôn.

- Xin lỗi, tôi có thể xem chiếc đồng hồ này không? – Tỏa Tỏa nói với một nữ nhân viên đừng gần đó.

- Chiếc đó chúng tôi bán theo bộ, thưa cô – Người nhân viên trả lời, điệu bộ không mấy nhiệt tình.

- Tức là bán kèm với cả lắc tay à – Tỏa Tỏa kiên nhẫn hỏi.

- Đúng vậy!

- Vậy tôi có thể xem cả bộ được không?

- Đó là bộ cao cấp nhất ở đây, cô chắc là sẽ mua chứ? – Một người nhân viên khác, tiến đến gần Tỏa Tỏa, nhưng không có ý định mở tủ lấy món hàng ra.

- Thì tôi phải xem thì mới mua được chứ. – Tỏa Tỏa cảm thấy máu trong người bắt đầu nóng lên, ở cửa hàng cao cấp mà lại có thái độ bán hàng thiếu chuyên nghiệp thế này ư?

- Tôi chỉ sợ cô tốn công vô ích thôi – Hai người nhân viên cười cười, vừa nói vừa nhìn nhau.

- Các cô nói vậy là có ý gì? – Tỏa Tỏa cố nén cơn bực tức đang trào dâng.

- Ý chúng tôi là món đồ này rất đắt, nhìn điệu bộ của cô cũng không đủ tiền để mua đâu, vậy nên cô đừng tốn côn làm gì.

- Các cô… - Tỏa Tỏa định nói tiếp, nhưng lại thôi, cãi nhau với những người này đúng là chỉ rước thêm phiền toái vào người. Cô định rời đi, nhưng lại cảm thấy tiếc nuối, đi mấy cửa hàng mới kiếm được món đồ hợp với Diệp Cẩn Ngôn, không lẽ chỉ vì thái độ lồi lõm của mấy người xa lại mà bỏ cuộc ư. Tỏa Tỏa hít vào một hơi, hạ thấp giọng – Tôi muốn xem cả bộ, nếu thấy hợp tôi sẽ mua cả.

- Ha ha ha – Cô gái bán hàng cười lớn – thôi cô đừng cố gắng nữa, cô không mua nổi đâu, ở tầng dưới có shop bình dân, chắc hợp với cô hơn đấy.

- Cô …

Không đợi Tỏa Tỏa nói hết câu, đám nhân viên đã quay gót đi vào trong, để lại cô một mình ngây ngốc bên chiếc tủ kính vẫn còn khóa chặt

- Ôi đại tiểu thư, sao cô đến đây mua sắm mà không nói cho tôi biết để tôi đi cùng.

Có tiếng nói quen thuộc cất lên đằng sau khiến Tỏa Tỏa giật mình quay lại.

- Lưu Khả Ly. – Tỏa Tỏa há hốc miệng sửng sốt.

Cô đưa mắt nhìn Lưu Khả Ly từ đầu đến chân, dường như vẫn chưa tin được rằng họ lại vô tình gặp nhau ở đây. Hôm nay Lưu Khả Ly mặc một chiếc đầm hiệu Chanel màu hồng phấn, bên ngoài khoác áo choàng cùng thương hiệu, trên tay cầm theo chiếc túi xách phiên bản giới hạn mới nhất cũng của hãng này. Thấy Tỏa Tỏa vẫn đứng như trời chồng vì sửng sốt, Khả Ly nháy máy ra ám hiệu cho cô:

- Đại tiểu thư, cô muốn mua gì để tôi đi được rồi, đâu cần cô phải cất công đi như thế?

Mấy nhân viên thấy cô gái ăn vận sành điệu, cung kính gọi Tỏa Tỏa là đại tiểu thư thì bỗng chốc hoảng hốt, gương mặt kênh kiệu lúc nãy bỗng nhiên tái bệch, một người vội vã tiến đến gần, hòa nhã nói:

- Xin chào tiểu thư, xin lỗi tôi có thể giúp gì cho cô?

- Hừm, đại tiểu thư nhà tôi hôm nay đến đây mua sắm, phiền các cô lấy giúp món hàng mà cô ấy muốn xem. – Lưu Khả Ly ra bộ nghiêm giọng nói.

- Đại tiểu thư nhà cô là vị này à? – Đám nhân viên liếc mắt nhìn về Chu Tỏa Tỏa, âm thầm đánh giá lại một lượt.

- Đúng vậy! Các cô không muốn bán hàng sao? Hay để tôi gọi quản lý?

- À không, không phải … Chúng tôi …

- Xin lỗi tôi có thể giúp gì cho các cô ạ? - Một người đàn ông, ăn vận lịch sự, vội vàng chạy tới cúi chào, xem ra anh ta là quản lý ở đây - Tôi là quản lý ở đây, xin lỗi hai cô vì sự cố vừa rồi, tôi xin phép được phục vụ hai cô.

- Người đàn ông vừa nói vừa nhanh tay mở tủ kính, lấy ra set đồng hồ và lắc tay, đặt ngay ngắn trước mặt Toả.

- đây là set giới hạn của Cartier năm nay, cả đồng hồ và lắc tay đều được nạm kim cương, cả thành phố chúng ta chỉ có 2 set, 1 set đã bán cho phu nhân của ngài thị trưởng, chúng tôi chỉ còn lại set này, nhìn bề ngoài thì 2 set khá giống nhau, nhưng set này được đính nhiều kim cương hơn nên giá cao hơn một chút ạ.

- ồ, cả set bao nhiêu? - Toả Toả điềm nhiên hỏi.

- Dạ, là ba triệu tệ ạ, thưa cô.

- Lưu Khả Ly khẽ liếc mắt nhìn Toả Toả, lúc nãy là cô thuận tay đẩy thuyền, giúp Toả Toả nở mày nở mặt trước đám nhân viên kia, giờ món đồ đắt vậy, lỡ Toả Toả không mua nổi, chắc hai cô cùng dắt tay nhau chui xuống đất quá.

- Được, tôi mua! - Toả Toả vừa nói vừa rút trong túi ra một chiếc thẻ đen, đẩy vừa phía người quản lý - Các anh có dịch vụ điêu khắc tên riêng chứ?

- Dạ có thưa cô, nhưng thợ khắc của chúng tôi đang bận, nếu muốn phải ngày mai mới khắc được ạ.

- Hừm, tôi cần khắc ngay bây giờ, bù lại cho việc lúc nãy người của các anh tỏ thái độ không đúng với khách. - Toả Toả liếc nhìn hai cô gái đang đứng rúm ró ở phía xa.

- À vâng, vậy tôi sẽ sắp xếp làm liền cho cô, phiền cô chờ 1 tiếng có được không ạ?

- Được! Không vấn đề.

Toả Toả nói xong thì tươi cười nhìn về phía Lưu Khả Ly, thấy cô cũng đang vui vẻ nhìn mình.

- Lúc nãy cảm ơn cô-

- Không có gì? - Lưu Khả Ly nhỏ tiếng đáp lại

- Đằng nào cũng chờ, hay là tôi và cô đi dạo phố một vòng, tiện mời cô cafe - Toả Tỏa dịu dàng đề nghị.

- Cũng được.

Toả Toả và Lưu Khả Ly đứng dậy rời đi, đằng sau nghe thấy tiếng người quản lý nhỏ tiếng quát:

- Mắt của hai cô để đi đâu vậy, suýt nữa thì để vụt mất khách sộp rồi.

- Tôi thấy cô ta ăn mặc bình thường đâu có nghĩ lại có nhiều tiền như vậy.

- Hừ, lần sau còn tái phạm thì cuốn gói hết nghe chưa

Toả Toả và Lưu Khả Ly nghe thấy thì cùng nhìn nhau cười, coi như cho hai cô gái trẻ kia một bài học vậy.

- Giày của cô đâu? - Lưu Khả Ly nhìn xuống đôi chân hơi cà nhắc của Toả Toả

- Đưa cho Viên Viện rồi, hôm nay cô ta đi khảo sát bằng đôi giày không hợp nên bị đau chân.

- À hèn gì, tôi thấy lạc quẻ hẳn

- Hả? - Toả Toả ngạc nhiên

- Bộ đồ cô đang mặc là đồ thể thao của Gucci, không lí nào lại đi cùng một đôi giày bình dân như này được.

- À hà. Toả Toả lúc này mới chợt nhớ ra, toàn bộ quần áo của cô mang đi đều là do Diệp Cẩn Ngôn chuẩn bị cho cô, hèn gì toàn là thương hiệu lớn. - Cô Khả Ly rất rành về thời trang nhỉ?

- Tôi vốn dĩ học về thời trang ở Anh, nhưng theo cha nuôi và cô tôi làm về bất động sản ... - Giọng Khả Ly có chút tiếc nuối

- À, giáo sư Lưu là cô của cô à?

- Đúng rồi, còn cha nuôi tôi tên là Lưu Vân, hoa kiều sống ở Anh.

- Ồ - Toả Toả gật gật

Phập!

Một bóng đen lướt nhanh qua khiến cả hai giật mình, Toả Toả chưa kịp định thần lại thì đã nghe thấy Khả Ly ú ớ:

- Cướp cướp

- Cô bị mất gì? - Toả Toả hốt hoàng hỏi

- Chiếc túi của tôi, trong ấy có tài liệu quan trọng.

Toả Toả đưa mắt nhìn theo bóng đèn đang khuất dần, không nghĩ ngợi nhiều, cô nhanh chóng đuổi theo. Thời còn đi học, cô giỏi nhất là môn chạy, đám con trai không ai chạy qua nổi cô. Toả Toả rượt theo bóng đen qua vài con phố, cuối cùng là một con hẻm cụt. Thì ra bóng đen là một cậu học sinh, chừng 15-16 tuổi, người gầy đét xanh xao, cậu ta vừa ngoái lại nhìn bức tường đằng sau, vừa nhìn Toả Toả, sợ sệt nói trong tiếng thở dốc:

- Cô .... cô không được qua đây ...

- Mau trả cái túi đây. - Toả Toả nhìn chằm chằm vào cậu bé, lớn tiếng nói, dáng điệu không có chút gì nhượng bộ.

- Cô ... hộc hộc ... cô không được ...

- Thôi nào, Toả Toả tiến đến gần, thuận tay cầm theo một khúc gỗ vừa nhặt được, chỉ vào cậu nhóc mặt tái nhợt không còn giọt máu.

- Nếu cậu đói quá, tôi có thể cho cậu tiền, nhưng đưa cái túi đây

- Khônggggg - Cậu nhóc nói không ra hơi, vẫn ngoan cố ôm cái túi vào người

- Một chút nữa thôi cảnh sát sẽ tới, nếu cậu không trả lại cái túi thì hãy cùng tôi lên đồn, lúc ấy cậu vừa không có cơm ăn, lại có thể bị giam giữ. Cậu chọn đi. - Toả Toả vẫn giữ ánh nhìn sắc lạnh khiến cậu nhóc càng lúc càng run rẩy