Đóa Tường Vi Sau Mưa

Chương 48: Họ quen nhau từ trước

Hôm sau, Tỏa Tỏa xuống đến phòng ăn sáng thì đã thấy Viên Viện cùng nhóm của Chương Vĩnh Chính đang ngồi ở đó rồi, mọi người vừa ăn vừa bàn tán rôm rả vừa bữa ăn tối ngày hôm qua cùng với AG Investment. Tỏa Tỏa tiến lại, cất lời chào vui vẻ:

- Xin chào!

- Chào cô Tỏa Tỏa, hôm nay trông cô thật xinh đẹp.

- Cảm ơn các anh, hôm nay chúng ta sẽ đi ra hiện trường theo đúng như kế hoạch chứ? – Tỏa Tỏa hướng ánh mắt về phía Viên Viện.

- Đúng rồi! – Viên Viện đang cười đùa cùng đội kiến trúc sư, thấy Tỏa Tỏa hỏi vậy thì thay đổi nét mặt, ra chiều hơi khó ở.

- Vậy thì tốt, tôi đi ăn sáng, đúng giờ sẽ gặp mọi người ở sảnh. – Tỏa Tỏa nói xong bèn quay gót, tìm một bàn trống để ngồi ăn.

- Tỏa Tỏa, cô không ngồi đây cùng với chúng tôi ư? – Lý Ngang bây giờ mới mở lời.

- Không, cảm ơn anh. Tôi ra bên kia, tiện gọi cuộc điện thoại về nhà.

Rất nhanh, Tỏa Tỏa tìm thấy một chiếc bàn trống ở xa, chỗ ngồi hơi khuất nên khá yên tĩnh, cô cầm một chiếc đĩa lớn, đến quầy lấy thức ăn, bỗng có tiếng gọi nhỏ:

- Tỏa Tỏa, Tỏa Tỏa.

- Phạm Phạm? chẳng phải anh cùng ăn sáng với Cẩn Ngôn rồi bàn công việc sao?

- Đúng rồi – Phạm Kim Cang thì thầm – Diệp Tổng vẫn là muốn làm mọi việc với cô, nên cô cứ giữ bí mật thế ông ấy không vui đâu.

- Tôi biết rồi, Phạm Phạm – Tỏa Tỏa làm bộ mặt hối lỗi, xong dự án này tôi sẽ công khai mà.

- Cô nhớ lời tôi đấy! – Phạm Kim Cang cũng làm bộ nghiêm túc.

- Ờ, nhớ rồi. – Tỏa Tỏa gật gật

- À, hôm nay chính là sinh nhật Diệp Tổng, hôm qua cô cũng nghe rồi phải không? Ông ấy có nói gì không?

- Nói gì? – Tỏa Tỏa ngạc nhiên hỏi lại.

- À không, tôi hỏi vậy thôi, cô làm như là vô tình nghe từ câu chuyện với giáo sư Lưu hôm qua thôi, đừng tiết lộ là tôi nói nha.

- Sao vậy? Mà sao giáo sư Lưu lại biết ngày sinh của Cẩn Ngôn, không lẽ họ quen nhau từ trước sao

- Ờ - Phạm Kim Cang bối rối, anh không ngờ Tỏa Tỏa lại hỏi đúng câu mà anh sợ phải trả lời đành ậm ờ cho qua chuyện - Ờ tôi cũng không rõ, chắc bà ấy nghe ở đâu đó thôi.

- Đâu đó là sao? Hôm qua anh nói là chỉ có người thân của anh ấy mới biết mà – Tỏa Tỏa kiên trì hỏi.

- Tôi là nói đại vậy thôi mà, à đến giờ tôi phải đi với Diệp Tổng rồi, cô ăn sáng xong rồi đi làm nhé, hôm nay tôi và Diệp Tổng không đi với các cô được.

- Ờ, sáng nay tôi có nghe Cẩn Ngôn nói rồi, anh đi đi.

Phạm Kim Cang nói xong thì vội vã rời đi, anh chỉ muốn đi thật nhanh để tránh những câu hỏi của Tỏa Tỏa liên quan đến giáo sư Lưu, chuyện này sớm muộn gì Tỏa Tỏa cũng biết, nhưng là thế nào để nói cho cô ấy thì chắc chắn phải từ phía Diệp Cẩn Ngôn chủ động. Liệu ông ấy có nói ra không? Hay là mãi mãi để giáo sư Lưu lùi vào dĩ vãng.

***

Hôm nay, nơi mà đoàn của Tỏa Tỏa đi khảo sát là khu đất bọn họ sẽ đấu thầu cho dự án mới, đây là một khu phức hợp bao gồm các khu dân cư cao cấp, xen lẫn với công trình văn hóa được bảo tồn, các khu vui chơi giải trí và thư viện được xây mới. Một dự án với nhiều mục đích sử dụng như vậy, nếu không phải là một đơn vị có bề dày kinh nghiệm và khả năng vận hành chuyên nghiệp như Diệp Cẩn Ngôn, thì các nơi khác cũng khó mà thực hiện. Hơn thế nữa, Mịch Uyển của Diệp Cẩn Ngôn cũng nằm gọn trong dự án tổng thể này, Diệp Cẩn Ngôn xin được giấy phép cho Mịch Uyển, thì coi như hổ mọc thêm cánh, các đối thủ khác chắc chắn không còn cơ hội để cạnh tranh với ông.

Trời cuối đông nên khá lạnh, lại còn có chút mưa nên lối vào dự án khá ẩm ướt và trơn trượt, một số đoạn đường đang hoàn thiện nốt hạ tầng nên cả nhóm đành phải đi bộ. Tỏa Tỏa đã quen với việc chạy bộ hàng ngày, chút vận động này vốn chẳng làm khó cô. Vì vậy, vừa đi Tỏa Tỏa vừa chăm chút theo dõi nhóm của Vĩnh Chính, Lý Ngang làm việc, mỗi lúc có thông tin mới cô đều nghiêm túc ghi chú vào một cuốn sổ tay. Nếu đã là học hỏi để không ngừng tiến bộ, Tỏa Tỏa nhất quyết sẽ là một người học tập thật nghiêm túc và chăm chỉ. Thi thoảng cô liếc mắt sang phía Viên Viện, khẽ cười thầm, thế gian này đúng là kỳ quái thật, có những người xuất thân chẳng phải trâm anh thế phiệt, nhưng lại cứ thích ra vẻ ta đây đài các tiểu thư, không biết là để cho ai xót thương và nâng niu cơ chứ?

- Sao mấy anh đi nhanh vậy, đợi tôi với, tôi sắp không đi nổi rồi – Tiếng Viên Viên mè nheo từ phía sau.

- Nhanh lên đi. – Vĩnh Chính sốt ruột, cất tiếng hối thúc.

- Mệt quá à, đi bộ xa như vậy mà các anh không thấy mệt sao. – Viên Viên ngồi thụp xuống một tảng đá bên đường, thở dốc.

- Cô mà không đi là không kịp chiều nay làm báo cáo đâu, sắp đến ngày đấu thầu rồi – Vĩnh Chính nói lớn.

- Chân tôi đau quá rồi. – Viên Viện nói như mếu.

- Thôi, chúng ta chờ cho cô ta nghỉ ngơi một chút đi. – Tỏa Tỏa thấy tình hình có vẻ không ổn nên cất tiếng giảng hòa.

- Ờ, vậy cũng được, chúng ta nghỉ 10 phút rồi đi tiếp. Viên Viện cô xem, Tỏa Tỏa người ta cũng là phụ nữ, sao cô ấy không kêu than gì cả - Vĩnh Chính nói, giọng điệu có chút bực dọc.

- Hờ, tôi không dám so sánh với Tỏa Tỏa – Viên Viên cũng không thua kém, nói thêm mấy lời.

- Thôi thôi được rồi, chúng ta nghỉ ngơi đi, mỗi người bớt vài câu đi. –

Tỏa Tỏa ôn tồn nói, đoạn cô cũng tìm một chỗ cao, ngồi xuống ghi tiếp những gì mới học được. Một bàn tay cầm chai nước, huơ huơ trước mặt cô:

- Lý Ngang!

- Tỏa Tỏa, uống chút nước đi.

- Cảm ơn anh, tôi không khát – Tỏa Tỏa lắc đầu từ chối.

- Cô có vẻ giữ khoảng cách với tôi – Lý Ngang thu chai nước lại, đưa lên miệng uống một ngụm lớn rồi nói.

- Đâu có, là tôi không khát thật.

- Tôi biết, cô không dễ gì chấp nhận việc tôi quay về làm lại cho Diệp Tổng – Lý Ngang cúi đầu.

- Ban đầu thì đúng là như vậy, nhưng Diệp Tổng chấp nhận anh, không có lí gì tôi lại không. – Tỏa Tỏa thẳng thắn nói.

- Cô đúng là dám nói, dám làm, hèn gì Dương Tổng luôn muốn cô về làm cho anh ta, còn nói nếu cô về sẽ đào tào cô trở thành nhân tài.

- Hờ, Dương Kha nói quá lời đấy – Tỏa Tỏa cười cười.

- Không, tôi thấy anh ta nói thật, ít ra cô không bị tiền bạc làm cho mờ mắt như tôi. – Lý Ngang lí nhí nói.

- Chúng ta đều là người bình thường, tiền bạc cũng là nhu cầu tất yếu thôi, ai mà cưỡng nổi chứ. – Tỏa Tỏa mỉm cười, vỗ vỗ lên vai Lý Ngang.

- Ít ra thì cô cũng không vì mức lương hấp dẫn chỗ Dương Kha mà phản bội Diệp Tổng, còn tôi thì …

- Thôi anh đừng nghĩ nhiều, anh cũng đã quay về bên Diệp Cẩn Ngôn, cố gắng làm tốt phò tá cho ông ấy là được, đừng dứt áo ra đi một lần nữa ha ha ha. – Tỏa Tỏa cười lớn, khiến Lý Ngang càng ngượng ngùng hơn, những người xung quanh không hiểu chuyện gì đều đưa mắt nhìn hai người họ.

- Thôi nghỉ đủ rồi, chúng ta đi tiếp thôi – Vĩnh Chính đứng dậy, phủi phủi bụi trên quần áo, thúc giục mọi người, Viên Viện thấy vậy cũng không dám trễ nải, nhưng gương mặt thì tỏ ra hậm hực. Tỏa Tỏa chỉ biết lắc đầu. Sau này, nếu cô có thể có quyền, nhất định sẽ chỉnh đốn thái độ quan cách kia của Viên Viện.

***

Cả buổi sáng Phạm Kim Cang cùng Diệp Cẩn Ngôn tập trung bàn công việc, mọi thứ liên quan đến Mịch Uyển và dự án lớn cùng với AG Investment đều được thực hiện song song. Có thể nói đây là giai đoạn mấu chốt, giúp Diệp Cẩn Ngôn thăng hoa trong sự nghiệp một lần nữa. Những hạng mục quan trọng, Đới Thiến và Tinh Ngôn cũng đồng ý góp sức một tay. Phạm Kim Cang rót một ly café nóng, đưa cho Diệp Cẩn Ngôn, phấn khích nói:

- Hôm nay chủ tịch Tsing Su sẽ đến đây cùng chúng ta, xem ra ông ấy cũng rất xem trọng dự án này, chúng ta nhất định sẽ thắng.

- Tôi có niềm tin nhưng cũng cần phải cẩn trọng – Diệp Cẩn Ngôn nhấp một ngụm cà phê, trầm tĩnh nói.

- Anh còn lo lắng điều gì ư? Chúng ta hầu như không có đối thủ xứng tầm, Mịch Uyển lại là dự án riêng của anh, nếu có đối thủ xứng tầm đi nữa họ muốn làm trọn vẹn thì cũng không thể dành Mịch Uyển từ tay anh được.

- Một khi mọi thứ chưa chính thức công bố, chúng ta cũng đừng nên chủ quan. – Diệp Cẩn Ngôn nghiêm giọng, ánh mắt chứa đựng nhiều sự tính toán.

- Vaangggggg – Phạm Kim Cang ấp úng đáp, nếu Diệp Tổng đã đích thân căn dặn, có lẽ ông ấy còn lo lắng, người làm thư ký như anh cũng không được phép lơ là. Một lúc, anh mới mạnh dạn hỏi:

- Diệp Tổng, anh đang suy nghĩ gì vậy?

- Hừm, tôi nghĩ mãi vẫn chưa ra lí do Lưu Triệu Mẫn trở về và là đại diện của AG Investment hợp tác với chúng ta lần này. – Diệp Cẩn Ngôn trầm ngâm

- Tôi cũng nghĩ vậy, Diệp Tổng. với những gì chúng ta điều tra được, hẳn là bà ấy có rất nhiều sự tính toán tỉ mỉ từ lúc sang Anh học tập, tính toán chuyện li hôn với anh và các cuộc hôn nhân sau này nữa. – Phạm Kim Cang đang đứng bèn kéo một chiếc ghế lại, ngồi gần với Diệp Cẩn Ngôn.

- Cậu có cảm thấy người đàn ông tên Lưu Vân kia có vấn đề không?

- Sao ạ? Ông đang có ý gì ạ?

- Tôi thấy ông ta có thể là người đứng sau, thiết kế mọi việc cho Lưu Triệu Mẫn đấy.

- Hmmmm, cũng có thể - Phạm Kim Cang suy nghĩ một chút, vội vàng gật đầu – đúng, ông nói đúng, có thể ông ta mới là đầu mối.

- Ừm, cậu cho điều tra ngay về cái tên Lưu Vân này cho tôi, tôi đã nghe ở đâu rồi mà không thể nhớ ra được – Diệp Cẩn Ngôn vò đầu nói.

- Ông cứ yên tâm, Diệp Tổng, tôi đã cho điều tra về Lưu Vân rồi, lát nữa tôi sẽ phái thêm người thân tín điều tra thêm về những gì liên quan đến ông ta ở Trung Quốc.

- Ừ, làm tốt lắm, Tiểu Phạm. – Diệp Cẩn Ngôn khẽ mỉm cười. Phạm Kim Cang càng ngày càng phát huy rất tốt năng lực của mình, tuy bề ngoài cậu ta hơi nhiều chuyện, lại hay xéo xắt, nhưng nếu nói về khả năng nhìn xa và quản lý công việc, cộng thêm sự chu đáo tỉ mỉ, thì không một ai qua được cậu ấy. Có được một Phạm Kim Cang bên cạnh đến giờ này, Diệp Cẩn Ngôn cảm thấy cũng là phước phần của ông.

- À còn chuyện này nữa, Diệp Tổng … ừm – Phạm Kim Cang chần chừ, vừa định hỏi, lại vừa định thôi.

- Có chuyện gì? Sao cậu cứ ấp úng vậy?

- Là chuyện liên quan đến Tỏa Tỏa.

- Tỏa Tỏa làm sao? – Diệp Cẩn Ngôn sốt sắng.

- Tỏa Tỏa đã biết hôm nay là … sinh nhật ông – Cuối cùng thì Phạm Kim Cang cũng nói.

- Ừm!

- Sáng nay cô ấy còn hỏi tôi liệu có phải giáo sư Lưu đã quen ông từ trước rồi phải không? Tất nhiên là tôi im lặng – Phạm Kim Cang hít vào một hơi, những điều anh băn khoăn cuối cùng cũng có thể nói ra hết với Diệp Tổng.

- Ừm!

- Ông định thế nào? – Phạm Kim Cang thấy Diệp Cẩn Ngôn trầm ngâm thì sốt sắng hỏi.

- Không sao đâu, xong việc rồi, cậu về nghỉ ngơi trước đi.

- Nhưng …

Phạm Kim Cang định nói thêm nhưng thấy Diệp Cẩn Ngôn chìm vào im lặng đành nhẹ nhàng rời đi. Có thể Diệp Cẩn Ngôn cũng đã có cách xử lý của riêng mình, ông yêu Tỏa Tỏa, họ cũng đã là vợ chồng, có những điều họ tự hiểu cho nhau, người ngoài như anh dù có thân bao nhiêu đi nữa, cũng không thể có cách nhìn nhận như người trong cuộc được.