Cổ họng Âu Dương dâng lên một mùi tanh ngọt, như thể do tim đập quá nhanh đâm nát nội tạng anh ta nên mới dẫn đến xuất huyết vậy.
“Là ảo giác - không, không đúng đây là ác mộng, chắc chắn mình đang gặp ác mộng -”
Mọi thứ quá mức quái đản khiến Âu Dương hồn bay phách tán, anh ta liên tục tự nhủ để khiến bản thân tỉnh táo lại.
Sau đó, đầu vai anh ta bỗng chốc nặng đi.
Một bàn tay màu xanh lơ thò tới, như một chiếc vòng sắt kẹp chặt lấy anh ta.
*
Lúc đi đến phòng giáo vụ, còn chưa đẩy cửa ra, Lý Tú đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"... Tống Thành, Hoàng Tiểu Đông? Quỷ mới biết là ai… À, tụi nó chơi chung nhóm với cái thằng tên Vương gì đó, em không thân."
Lý Tú rõ ràng nhận thấy khi bản thân xuất hiện thì giáo viên chủ nhiệm bèn thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"Bạn học Lý Tú đến rồi."
Người đàn ông trung niên với quả đầu hơi hói lau trán một phen.
"À thì, bạn học Phương à, nếu bạn học Lý đã đến thì thầy không quấy rầy chuyện học tập của em nữa. Trường học ấy mà, thật ra cũng chỉ muốn hiểu biết toàn diện tình huống hơn chút mà thôi. Không ngờ em lại không thân với hai bạn học đó, giờ em có thể về lớp tiếp tục học rồi."
Giáo viên chủ nhiệm vô cùng hoà ái nói với cậu nam sinh cao ráo đang dựa nghiêng trên sô pha tỏ vẻ mất kiên nhẫn ngay trước mặt mình.
Trên mặt ông ta là nụ cười tủm tỉm, nhưng chỉ có mình ông ta biết ông ta vẫn luôn điên cuồng mắng chửi trong lòng.
Quả thật, cũng không biết là tên óc heo nào bị ngã hỏng óc nữa, hỏi chuyện thì hỏi ai không hỏi mà lại mời tên Thái Tử gia này tới chứ?!
Chỉ mới đi ngang qua hiện trường với hỏi cậu cả nhà họ Phương này vài câu mà giáo viên chủ nhiệm đã cảm thấy tuổi thọ của mình ngắn hơn mười tuổi.
Bất kỳ người làm giáo viên nào cũng không thích ứng phó với kiểu học sinh cứng đầu như vậy.
Mà nếu kẻ cứng đầu này còn là một cậu chủ lớn không đánh được không mắng được chỉ có thể dùng trăm phương nghìn kế nâng niu dỗ dành thì mức độ sốt ruột này quả thật chỉ có tăng càng thêm tăng.
May thay, khoảnh khắc Lý Tú bước tới đã làm trì hoãn sự áp lực khủng bố như biển sâu trong căn phòng giáo vụ này.
“Bạn học Lý, em biết Tống Thành và Hoàng Tiểu Đông đã gặp tai nạn trong trường chưa?”
Ở trước mặt Phương Kiền An, giáo viên chủ nhiệm không dám lỗ mảng, nhưng khi đối mắt với Lý Tú thoáng chốc ông ta lại trở nên cứng cỏi.
“Em... Không biết.”
Thật ra trên đường đi Lý Tú cũng đã nghe được ít nhiều từ miệng của cậu bạn dẫn đường. Cậu cũng biết có lẽ chuyện này có liên quan đến Tống Thành và A Ma Tử. Lại nói tiếp, thật sự thì Lý Tú cũng không biết Tống Thành và A Ma Tử có tên thật là Hoàng Tiểu Đông kia sáng nay còn tung tăng nhảy nhót có thể gặp phải tai nạn nghiêm trọng kiểu nào.
Dựa theo tiếng gió mà cậu bạn kia tiết lộ, cậu ấy nói hai người đó được xe cứu thương đưa đi, trước đó còn khiến giáo viên chủ nhiệm sợ đến mức sắp ngất đi.
“À, hai em ấy bị trúng độc cực kỳ nghiêm trọng...” Tạm dừng một chút, giáo viên chủ nhiệm nhanh chóng bổ sung: “Bị ngộ độc thức ăn. Đến tận bây giờ hai em ấy vẫn còn cấp cứu trong bệnh viện, chưa thoát khỏi tình trạng nguy kịch. Em có biết chút gì về chuyện này không?”
Giáo viên chủ nhiệm híp mắt, ánh mắt nhìn Lý Tú trở nên vô cùng nghiêm khắc.
Lý Tú lắc đầu.
“Em không biết thật à? Nhưng mấy bạn khác lại nói, sáng nay lúc hai em ấy đến tìm em thì vẫn khỏe mạnh. Vả lại thầy còn nghe nói hình như hôm nay hai em ấy còn cầm vài thứ từ trong cặp em đi, bạn học Lý Tú à, bữa nay em mang gì đến trường đó?”
“Em không mang thứ gì vi phạm nội quy của trường hết.”
Nghe thấy lời nói có ý ám chỉ của người đàn ông hơi trọc, Lý Tú cất tiếng trả lời.
Cậu ngước mắt nhìn đối phương với khuôn mặt không cảm xúc.
Cầm vài thứ từ trong cặp mình đi? Lý Tú nhớ lại điều khác thường mình nhận thấy sau khi trở về từ phòng photo. Cậu nghĩ mớ gạo sống bị làm lộn xộn của mình là do Tống Thành và A Ma Tử đã làm.
Thế nhưng, vậy thì có liên quan gì đến trúng độc?
Lý Tú mím chặt môi.
Cậu có thể cảm nhận được điều giáo viên chủ nhiệm đang ám chỉ là gì.
Có lẽ ông ta muốn lấy cậu ra làm nơi trút giận... cũng có thể làm kẻ thế tội thay.
Tuy tập đoàn nhỏ của gia đình Tống Thành và A Ma Tử chỉ là thứ nhỏ nhoi, nhưng dù nói thế nào bọn họ cũng là học sinh của Khải Minh. Người có thể học ở trường này, ngoại trừ sự tồn tại đặc thù là Lý Tú ra thì những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều có chút địa vị trong thành phố.
Nhưng hiện giờ, học sinh trúng độc ở khuôn viên trường đến mức sắp nghẻo, nếu bên phía nhà trường thừa nhận trong trường mình có tai họa ngầm thiếu an toàn thì không chỉ phụ huynh của hai người họ mà cả phụ huynh của những học sinh khác cũng có thể lột một lớp da của những lãnh đạo nhà trường.