Trước tình huống này, một học sinh có xung đột rõ ràng với Tống Thành và Hoàng Tiểu Đông cộng thêm gia cảnh bần hàn như mình dường như là người tốt nhất để chịu tội thay.
Lòng Lý Tú dần dần trĩu nặng.
Cậu cũng không phải một cậu nhóc ngây thơ lớn lên trong vại mật, những chuyện tương tự, cậu sống cạnh bà ngoại cũng không hiếm gặp. Nhưng biết thì biết, đợi đến lúc chuyện thế này thật sự xảy ra với mình, Lý Tú mới ngạc nhiên phát hiện vậy mà bản thân chẳng có cách nào khả thi cả.
Như việc đối mặt với sự bạo lực của lũ chuyên bắt nạt có thân phận siêu nhiên kia vậy, ngoại trừ im lặng chịu đựng ra, cậu căn bản chẳng còn cách nào khác.
“Bạn học Lý, thầy nghe nói quan hệ giữa em và Tống Thành với Hoàng Tiểu Đông cũng không ra gì đúng không? Đương nhiên, đúng là bình thường trong trường học phẩm hạnh của hai em ấy cũng có phần không ổn. Em cứ yên tâm kể cho thầy, chắc chắn sau này thầy sẽ xử lý giúp em. Có điều bạn học Lý à, trước đó em gặp nhiều chuyện không hay như vậy, có phải em đã nghĩ đến chuyện muốn trả thù bọn họ...”
Giáo viên chủ nhiệm hài lòng nhìn dáng vẻ xanh mặt của thiếu niên trước mặt, đang định tiếp tục lên tiếng tạo áp lực, bỗng dưng bên cạnh phát ra một tiếng vang lớn.
Là Phương Kiền An đá một phát vào bàn trà.
Bàn trà của phòng giáo vụ được làm từ gỗ đỏ cứng rắn, nặng đến mức vài người cũng chưa khiêng nổi, nhưng Phương Kiền An chỉ đá một phát mà đã khiến bàn trà gỗ đỏ dài một mét năm dịch chuyển.
“Bạn học Phương?!”
Giáo viên chủ nhiệm vốn cho rằng Phương Kiền An chỉ đứng một bên nhìn trò hay, thế mà cậu chủ này lại chợt làm khó dễ, suýt nữa dọa ông ta thót tim ra ngoài.
“Ngại quá, lúc duỗi chân ra không chú ý.”
Phương Kiền An nhún vai không chút xấu hổ, vừa nói vừa đứng lên.
Cậu trai cao một mét chín phát triển đầy đủ lập tức đi tới trước mặt giáo viên chủ nhiệm, mang đến áp lực kinh khủng cho ông ta.
Ngay sau đó, Phương Kiền An giơ tay ôm lấy Lý Tú.
“Tiết học thứ nhất, tên này đang ở cạnh em, sau đó bọn em còn cùng đến phòng y tế, thầy à thầy nhớ rõ đúng chứ?”
Phương Kiền An rũ mắt, lạnh nhạt cất lời.
“Hả... À, đúng là có chuyện như vậy.”
Giáo viên chủ nhiệm đổ mồ hôi đầy trán, chậm nửa nhịp mới lúng ta lúng túng đáp.
Ánh mắt ông ta di chuyển qua lại giữa Phương Kiền An và Lý Tú, vẻ mê mang trên mặt quả thật sắp tràn ra ngoài.
Phương Kiền An với Lý Tú.
Một người khéo léo như ông ta, trong một thời gian ngắn cũng không tài nào đoán được hai kẻ trống đánh xuôi, kèn thổi ngược khác nhau như trời với đất này rốt cuộc có quan hệ gì.
“Em ở cạnh cậu ta cỡ chừng một buổi sáng, cậu ta không thể nào ra tay với tên Tống tên Hoàng gì đó dưới mi mắt của em được. Đã vậy theo em cảm thấy, chỉ với cậu ta thì không đến mức tên Tống gì đó nhìn trúng thứ gì của cậu ta được.”
Cánh tay của nam sinh cấp ba vừa nặng vừa nóng, đè Lý Tú đầy nặng trĩu. Nhiệt độ nóng rực truyền từ trên người Phương Kiền An tẩm vào cơ thể Lý Tú từng chút từng chút một, khiến người luôn ở một mình như cậu cảm thấy vô cùng khó chịu.
Những lời Phương Kiền An nói ra càng khiến cậu sững người tại chỗ.
Tuy từ bên ngoài không thể nhìn ra, nhưng trên thực tế mức độ mê mang của Lý Tú cũng cùng cấp bậc với giáo viên chủ nhiệm.
“Ồ, cũng phải, cũng phải.”
Giáo viên chủ nhiệm mờ mịt phụ họa Phương Kiền An.
Phương Kiền An gật đầu, cánh tay gác lên đầu vai của Lý Tú thoáng dùng sức, suýt nữa đã kéo cậu thiếu niên vào trong lòng mình.
“Thế nên việc này không liên quan gì đến cậu ta.”
Phương Kiền An bình tĩnh nói.
“Nếu không hỏi thêm gì nữa, vậy em dẫn cậu ta đi đây.”
*
Đến tận khi rời khỏi phòng giáo vụ được một khoảng, Lý Tú vẫn ngơ ra.
Cậu còn nhớ được gương mặt trướng đến đỏ bừng của giáo viên chủ nhiệm trước lúc cánh cửa đóng lại: Có Phương Kiền An ở đây, dẫu giáo viên chủ nhiệm có khó chịu đi nữa, ông ta cũng sẽ không tiếp tục gây phiền phức cho Lý Tú.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Lý Tú lập tức trở nên cực kỳ phức tạp.
Khỏi phải thế tội tất nhiên cậu an tâm.
Nhưng hành động của Phương Kiền An thật sự quá quái đản, quái đản đến mức cậu thấy lòng bất an, không đoán được tên đó đang làm trò quỷ gì.
Cũng không đến mức là thủ đoạn bạo lực học đường mới mẻ gì đó đâu nhỉ?
“Này... Tại sao chứ?”
Đợi đến khi nhận ra, Lý Tú đã buột miệng hỏi.
“Tại sao cái gì?”
Phương Kiền An vẫn giữ dáng vẻ bất cần đó.
“Tại sao lại giúp tôi?” Lý Tú nhỏ giọng hỏi.
Thân là sự tồn tại đặc thù trong trường, căn bản Phương Kiền An chẳng cần mở miệng giải vây cho một kẻ như Lý Tú. Huống chi trước đó Lý Tú đã để ý rằng Phương Kiền An cũng không thích mình.
Phương Kiền An im lặng một chốc.
“À, cái đó ấy à...”
Nam sinh có cơ thể cao to hơn N lần so với thiếu niên bên cạnh kéo dài giọng nói...
Má nó ai mà biết được tại sao mình sẽ động kinh đi giải vây giúp một kẻ không quan trọng gì, đã vậy còn là tên què chuyên lừa đảo mà mình ghét cay ghét đắng này chứ?