Thăng Quan Thấy Hỉ

Quyển 1 - Chương 23

Người gõ cửa là một học sinh, sau khi cửa mở, học sinh đó nhìn thoáng qua văn phòng, ánh mắt dừng trên người Lý Tú.

“Thầy Âu Dương, giáo viên chủ nhiệm bảo em đến gọi Lý Tú đến văn phòng thầy ấy, nói là có chuyện muốn hỏi cậu ấy.”

Học sinh đó nói.

Giáo viên chủ nhiệm thì làm gì có chuyện cần dò hỏi Lý Tú?

Nếu như bình thường, hiển nhiên Âu Dương sẽ biểu hiện anh ta là người thầy tốt biết săn sóc, dò hỏi và quan tâm Lý Tú nhiều hơn. Nhưng lúc này bản thân Âu Dương cũng tâm thần không yên, tất nhiên chẳng còn tinh thần để tiếp tục diễn kịch.

“Nếu có người tìm em, vậy em đi được rồi.”

Sắc mặt Âu Dương xanh mét nói.

Ngay khi Lý Tú sắp bước khỏi văn phòng, anh ta lại bất chợt lên tiếng gọi đối phương: “Lý Tú -”

Lý Tú khẽ dừng bước, quay đầu nhìn Âu Dương.

“Vừa rồi em có thấy gì không?”

Âu Dương cho rằng bản thân có thể ra vẻ bình tỉnh, ai ngờ lúc mở miệng giọng nói lại khàn đặc đến mức bản thân anh ta cũng giật nảy mình. Sau khi nhất thời xúc động hỏi một câu kia xong, anh ta không chớp mắt nhìn thẳng vào Lý Tú, không dám bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào cho dù là nhỏ nhất của đối phương.

“Dạ?”

Lý Tú nhíu mày, mặt đầy mê mang, không giống giả vờ.

Một cơn lạnh buốt thoáng chốc chạy thẳng từ gót chân lên tận đỉnh đầu Âu Dương.

“Không có gì đâu, em đi đi.”

Âu Dương nói.

Sau khi Lý Tú rời đi, Âu Dương thất tha thất thểu trở về bàn làm việc của mình, ngồi xuống.

Có lẽ gần đây áp lực nhiều nên hoa mắt mà thôi.

Người đàn ông liên tục tự nhủ với mình. Nhưng khi anh ta nâng ly lên định uống hớp nước, trên mu bàn tay lại dính đầy nước... Tay anh ta vẫn luôn run rẩy.

Anh ta không kiềm được nhớ lại cái tay mình vừa thấy kia.

Bàn tay lạnh lẽo, tái xanh và phủ đầy tử khí.

Sợ hãi hóa thành khí lạnh bao trùm anh ta, khiến anh ta cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là nằm trong hầm băng.

“Đùa cái quái gì vậy?”

Thầy giáo trẻ tuổi lẩm bẩm lên tiếng.

“Con mẹ nó, đã nhiều năm vậy rồi, gặp quỷ cũng không đến mức trì hoãn lâu thế đâu...”

Cho nên chắc chắn là anh ta hoa mắt, không thì là do vật nhỏ Lý Tú kia không biết nghe được ở đâu về lời đồn đãi năm đó nên đã dùng thủ đoạn mới lạ gì đó chơi khăm anh ta. Tuy anh ta đã thử qua rồi, nhưng ai biết liệu có phải kỹ năng diễn xuất của đối phương quá tốt nên lừa gạt được anh ta không?

Đầu óc Âu Dương rối tung cả lên, huyệt thái dương cũng nổi cơn đau dữ dội, như có vô số kim châm vô hình đang đâm vào vậy.

“Cốc cốc cốc.”

Lúc này cửa văn phòng của anh ta lại bị gõ vang lên.

“Đang bận, có việc gì đợi lát nữa nói sau.”

Âu Dương cho rằng lại là học sinh nào đó đến tìm mình, cũng chẳng còn lo lắng duy trì hình tượng người thấy tốt nữa, quát một cách thô bạo lạ thường về phía ngoài cửa.

Thế nhưng sau khi nghe anh ta nói, người ngoài cửa vẫn không chịu buông tha, vẫn gõ cửa một cách có quy luật.

“Cốc cốc cốc.”

“Cốc cốc cốc.”

...

Tiếng đập cửa máy móc không ngừng vang lên, ồn ào đến độ khiến Âu Dương đau đầu gần như muốn nứt ra.

Âu Dương không thể nhịn được nữa, anh ta đứng phắt dậy đi về phía cửa văn phòng, hùng hổ mở cửa ra: “Không nghe thấy à?! Đã nói là có việc, đập cửa inh ỏi cái gì -”

Giọng nói của anh ta bỗng dưng nín bặt.

Bởi vì lúc này đây, ngoài cửa chẳng có một bóng người, chỉ có một quyển album ảnh vừa dày vừa nặng nằm lẳng lặng trên mặt đất.

Vừa nhìn thấy cách thức gói bìa sách quen thuộc trên quyển album ảnh kia, Âu Dương mặt cắt không còn một giọt máu.

“Sao có thể -”

Chẳng phải mấy thứ này đã được anh ta cất kỹ rồi ư? Sao lại bị đặt ở bên ngoài? Khoan đã, là do có người đã biết gì đó nên trộm đi vật phẩm cất giữ đặc thù của anh ta trên kệ sách ư...

“Sàn sạt.”

Đột nhiên trong hành lang vang lên tiếng lật trang sách.

Âu Dương hít sâu một hơi, khó tin nhìn cảnh quyển album tự động mở ra dưới tình huống chẳng ai chạm vào. Từng bức ảnh xấu xí tà ác lần lượt rơi ra khỏi tờ giấy kiếng mỏng trong suốt.

Điều khác nhau chính là, trong trí nhớ của anh những ảnh chụp đó chỉ có thân thể non nớt của các đứa trẻ vị thành niên, nhưng hiện giờ, bức ảnh của chính Âu Dương lại xuất hiện bên trong đó một cách vô cùng rõ ràng, hoàn toàn chắn ngang những “vật kỷ niệm” kia.

“Là ai - là ai đang bày ra mấy trò chơi khăm ngớ ngẩn này?!”

Cuối cùng Âu Dương cũng không kiềm được cảm xúc, anh ta vừa quát lớn vừa dùng cả tay và chân bổ nhào xuống mặt đầy, liều mạng muốn khép quyển album kia lại.

Nhưng điều không ngờ lại là, khoảnh khắc anh ta chạm vào quyển album ấy, tất cả “Âu Dương” trong bức ảnh đều đồng loạt quay đầu sang, nhìn người đàn ông đang kinh hoàng thất thố bên ngoài bức ảnh.

Bọn họ đều có khuôn mặt sưng húp và tím xanh, là kiểu mặt hư thối đã chết rất lâu, bị vứt bỏ vài ngày tại góc không người. Bọn họ đồng loạt mở toác miệng về phía Âu Dương, đầu lưỡi màu tím nâu rơi ra, máu mủ đen chảy xuống tí tách.

[Thầy Âu Dương.]

Âu Dương nghe được giọng nói của “mình” vang lên bên tai.

[Phải làm một bé ngoan, thì thầy mới có thể thích em được.]