Thăng Quan Thấy Hỉ

Quyển 1 - Chương 59: Anh trai quỷ

Nhưng đến khi mọi người chạy vọt vào nhà vệ sinh, bọn họ mới phát hiện, Phương Càn An không xảy ra chuyện gì, thân hình cao lớn của nam sinh hơi cúi xuống, không nhúc nhích đứng trước bồn rửa tay.

Mà đèn nhà vệ sinh đã tối. Bóng đèn nổ tung, trên trần nhà tuyết trắng để lại một vòng xiêu vẹo, giống như một con rắn dài màu đen.

Trong phòng vệ sinh công cộng sẽ không mở cửa sổ lớn, ống đèn vừa nổ, nguồn sáng duy nhất chỉ còn lại mấy tấm cửa sổ thông gió nhỏ ở góc, hiện tại ánh sáng nơi này rất tối, bóng tối ngăm đen bao phủ trên người Phương Càn An, quả thực giống như muốn nuốt chửng đối phương vậy.

Phương Càn An dường như hoàn toàn không chú ý tới "lo lắng" của họ, anh cũng hoàn toàn không để ý tới những người khác hỏi thăm.

Anh ở trong ánh sáng u ám khẽ xoay đầu, sau đó, lại vượt qua đám người thẳng tắp đi ra bên ngoài.

Phương thiếu?

"Phương thiếu anh muốn làm gì..."

Phương Càn An bỗng nhiên mở miệng, vừa nghe giọng điệu trầm vừa khàn: "Tống Thành, chết rồi. "

Anh giống như đắm mình trong một thế giới riêng, miệng nhẹ nhàng lẩm bẩm.

"Tôi muốn đi tìm A Tú. Tống Thành chết rồi... Tôi muốn đi tìm... A Tú..."

"Chờ một chút, Phương thiếu, anh cũng biết rồi sao? Tống Thành cậu ấy——"

Khoảng cách giữa Tưởng Tuấn cách Phương Càn An gần nhất, không cẩn thận liền nghe rõ lời thì thầm trong miệng Phương Càn An, đang chuẩn bị mượn lý do này tiếp tục nói chuyện với Phương Càn An, Tưởng Tuấn lại lơ đãng cùng Phương Càn An đối mắt.

Cậu ta nhìn thấy một đôi mắt vô cùng trống rỗng.

Trong lòng Tưởng Tuấn liền căng thẳng, tất cả âm thanh đều kẹt trong cổ họng, sau đó cậu ta thấy Phương Càn An trực tiếp lướt qua cậu ta, rời khỏi nhà vệ sinh.

*

Có ai đó đang nhìn vào cậu. Trong lớp A1, Lý Tú đột nhiên giật mình, sau đó cậu liền ý thức được điều này.

Tầm mắt mãnh liệt kia quá đáng sợ, trên cánh tay Lý Tú đã nổi lên một tầng da gà.

Lý Tú ngẩng đầu từ trong sách giáo khoa, theo bản năng nhìn về phía tầm mắt truyền đến.

Giống như trường học truyền thống, mỗi lớp học của Khải Minh đều có hai cánh cửa: phía trước và phía sau, ở cửa ra vào có một cửa sổ kính dài, có thể cho phép người bên ngoài nhìn thấy bên trong lớp học, thuận tiện cho giám thị đứng bên ngoài lớp học để kiểm tra tình hình học của mỗi lớp.

Mà bây giờ, quan sát ngoài cửa sổ, phản chiếu ra một bóng tối cao lớn rắn chắc. Bởi vì đặc tính của thủy tinh cộng thêm đèn nền, góc độ của Lý Tú rất khó nhìn rõ mặt Phương Càn An. Nhưng cậu biết, Phương Càn An đang nhìn cậu.

Cách cửa sổ, mặt Phương Càn An trắng như người giấy, rõ ràng là mắt màu nhạt, nhưng hiện tại đồng tử lại khuếch trương như mèo vừa đen vừa tròn, giống hai viên đá nhỏ màu đen khảm trong hốc mắt. Hai tay của anh đều đặt trên cửa sổ quan sát, có lẽ bởi vì chiều cao quá khổ, để có thể nhìn rõ người trong phòng học kia, Phương Càn An cố nghiêng cổ qua, cứ như vậy dùng một loại phương thức không được tự nhiên lắm, đem mặt dán lên cửa sổ nhìn chằm chằm Lý Tú.

Lý Tú bị Phương Càn An dùng phương thức này nhìn chằm chằm cả người cũng đơ ra.

Cậu thậm chí có chút hoài nghi bản thân, chẳng lẽ định lực của mình quá kém sao? Nếu không, sao những người khác không chú ý tới Phương Càn An đang đứng ở cửa sau, ngược lại là cậu ngồi ở chỗ này như ngồi trên đống lửa, cả người đều không yên.

Nhớ tới hôm nay trước khi đến lớp, mình còn cùng tên kia nhấn mạnh mấy lần, giờ lên lớp không nên quấy rầy mình, lông mày Lý Tú sắp xoắn đến cực hạn.

Giằng co như vậy mấy phút, Lý Tú - học sinh ngoan mẫu mực, rốt cuộc phá lệ trong lớp lấy điện thoại di động ra bắt đầu nhắn tin.

【Phương Càn An, rốt cuộc cậu đang làm gì vậy? 】

Một tin nhắn đã được gửi đi.

Ngay sau đó, Lý Tú nhận được hồi âm.

[Giọng nói: 4 giây]

Lý Tú: "…"

Thiếu niên hít sâu một hơi, ngẩng đầu liếc nhìn giáo viên một cái.

Trong lớp học, giáo viên vẫn còn tập trung vào việc giảng dạy, không chú ý đến học sinh giỏi Lý Tú.

Lý Tú lại nhìn về phía Phương Càn An vẫn đang nằm sấp ngoài cửa sổ, bất đắc dĩ bám vào tính năng "Chuyển đổi thành văn bản" trên điện thoại.

【Cứu tôi 】

Văn tự ngắn gọn trên màn hình, làm cho đồng tử Lý Tú trong nháy mắt co rút lại.

Lý Tú không dám tin quay đầu nhìn đối phương, lúc này mới phát hiện, thì ra tư thế Phương Càn An kỳ quái như vậy, không phải là do nam sinh cố ý làm.

Ở phía sau Phương Càn An có một bóng dáng lờ mờ, dường như là một cái bóng đen kịt.

Thứ đó giống như chú ý tới tầm mắt của Lý Tú, ngay khi Lý Tú nhìn về phía Phương Càn An, một đôi tay gầy gò, xám xịt, tuyệt đối không thuộc về người sống, từng chút từng chút từ trên vai Phương Càn An lộ ra.

Phương Càn An hai mắt đỏ như máu, nhìn chằm chằm Lý Tú.

Mà ở sau lưng Phương Càn An, cái bóng kia cũng ngày càng rõ ràng.

"Phịch -"

Một tiếng nổ lớn đã phá vỡ việc giảng dạy trong lớp học.

"Bạn học Lý Tú?"

Bị hoảng sợ, giáo viên còn có các bạn cùng lớp đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía thiếu niên sắc mặt xanh mét, vẻ mặt kinh hoàng ở hàng ghế sau lớp học.

Lý Tú hai tay chống sách giáo khoa, đối mặt với ánh mắt khó hiểu của giáo viên.

"Dạ em xin lỗi thầy," khi nói chuyện, giọng của Lý Tú mang theo chút run rẩy, cậu có thể cảm nhận được tay chân của mình đều giống như ngâm trong nước đá, trở nên lạnh lẽo dị thường, mà tim cậu lại đập nhanh đến khó tin, "Em không thoải mái, em muốn đi phòng y tế ạ!”

Nói xong, Lý Tú thậm chí không đợi được giáo viên đáp lại, liền trực tiếp lao ra khỏi phòng học.

Thế nhưng, chờ đến khi cậu lao ra, vị trí cửa sau lại trống rỗng —— nam sinh mấy giây trước còn dán chặt vào cửa đã sớm không thấy bóng dáng.

Lý Tú đột nhiên đứng lại, hơi thở trở nên dị thường khó khăn.

Sau khi phát hiện Phương Càn An không thấy bóng dáng, một loại dự cảm cực kỳ không rõ trong nháy mắt bao phủ.

Cậu nhanh chóng gọi điện thoại cho Phương Càn An.

"Tích... Tút.. Tút..."

Trong micro truyền đến âm thanh điện tử dài, nhưng Phương Càn An lại không nghe máy.

Điện thoại di động của Lý Tú đã cũ kỹ, thậm chí ngay cả âm thanh nghe cũng có chút biến hóa cổ quái.

"Tích... Tút.. Tút... Tút.. tít..."

Thiếu niên một tay cầm điện thoại di động, một tay vịn lan can, mờ mịt luống cuống đi về phía trước trong hành lang trường học, cậu đang vô ý thức tìm kiếm bóng dáng Phương Càn An. Thế nhưng, giờ học, ngoại trừ cậu ra, hành lang không có một bóng người.

Trong phòng học cách đó không xa ngược lại lại có tiếng giảng bài của giáo viên truyền ra, nhưng càng như vậy, Lý Tú lại càng cảm thấy chung quanh mình yên tĩnh đến mức khiến người ta sợ hãi.

Cậu nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng khô đến phát đau, trong đầu cậu không ngừng lặp lại khoảnh khắc cuối cùng, bóng dáng cậu nhìn thấy phía sau Phương Càn An.

"Cái gì đó" dường như lộ ra vào thời điểm đó.

Cách bả vai Phương Càn An, nó nhìn thoáng qua Lý Tú.

Ánh mắt này, rất đáng sợ.

Kinh khủng đến mức Lý Tú vừa nghĩ đến một màn vừa rồi, liền cảm thấy toàn thân rét run, cậu cũng không nói rõ đó là một loại cảm giác như thế nào, nhưng cậu biết, mình hiện tại đã sợ hãi đến chân cũng bắt đầu có chút mềm nhũn.

[Phương Càn An. Mẹ nó, cậu ta đang ở đâu vậy chứ? ]

Lý Tú lúc trốn tránh thường cúi đầu, hiện tại cậu đang cúi đầu nhìn điện thoại mà quay số.

Nháy mắt, một phỏng đoán đáng sợ bỗng nhiên xuất hiện trong đầu cậu.

Người cậu vừa nhìn thấy ngoài cửa, rốt cuộc là Phương Càn An còn sống, hay là đã

Đã...

Ngay khi Lý Tú suýt nữa bị suy đoán của mình dọa đến chân mềm nhũn, cuối hành lang lại truyền một tiếng chuông điện thoại di động u ám.

Ở cuối hành lang mỗi tầng giảng dạy của Khải Minh, đều thiết lập một sân nghỉ ngơi rộng rãi, có chút giống với không gian công cộng trong căn hộ cao cấp, nơi này cũng bố trí bàn ghế ngoài trời, có thể cho học sinh sinh hoạt trong giờ học và cũng có không gian hoạt động lúc nhàn rỗi.

“Chúc cậu may mắn, chúc cậu may mắn.”

Nhạc chuông điện thoại di động chồng lên âm thanh quay số của điện thoại, rõ ràng là âm nhạc vui vẻ, trong hoàn cảnh như vậy lại hiện ra một loại cảm giác quỷ dị.

Lý Tú không tự chủ được bước nhanh hơn, chạy về phía thanh âm truyền đến.

Sau đó, cậu liếc mắt liền nhìn thấy nam sinh cao lớn đang khom lưng, cúi đầu, không nhúc nhích ngồi trên băng ghế dự bị. Điện thoại di động đang không ngừng rung chuông ngay trong tay Phương Càn An. Lý Tú xác định Phương Càn An nhất định nghe được âm thanh, bởi vì cơ lưng rắn chắc mà phát triển của nam sinh đang không ngừng run rẩy.

Nhưng Phương Càn An không đi lấy điện thoại di động.

"Phương..."

Lý Tú dừng bước, cậu nhìn chằm chằm bóng lưng Phương Càn An, chần chờ vài giây, mới lấy hết dũng khí gọi toàn bộ tên đối phương.

“Phương Càn An?”

Cậu nơm nớp lo sợ đi tới trước mặt Phương Càn An, cậu đưa tay lắc lắc trước mặt đối phương.

Phương Càn An từng chút từng chút ngẩng đầu lên.

Không thể không nói, Lý Tú bị Phương Càn An của hiện tại làm hoảng sợ.

Đôi mắt của nam sinh đầy tơ máu, vẻ mặt đầy tuyệt vọng cùng sợ hãi.

"Đã xảy ra chuyện gì. A."

Lý Tú hỏi còn chưa kịp nói hết đã bị nhịp thở gấp gáp thay thế lời nói.

Giống như bị dã thú tập kích, trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng, Lý Tú trực tiếp bị Phương Càn An ôm vào trong lòng.

Cơ thể nam sinh giống như thi thể lạnh lẽo, cánh tay lại mạnh mẽ như thú dữ trong rừng khi săn mồi, ôm chặt lấy Lý Tú.

"Phương Càn An, cậu buông tay ra đi.."

"A Tú. A Tú."

Trong lúc Lý Tú giãy dụa, Phương Càn An lại không quan tâm, trực tiếp đem mặt vùi vào cổ thiếu niên.

"Tôi sợ lắm, tôi sợ lắm hu hu hu hu ——"

Sau đó, Phương Càn An liền ôm vẻ mặt kinh hoảng nhìn Lý Tú, trực tiếp khóc ra thành tiếng.

*

Mãi cho đến mười phút sau, Lý Tú mới miễn cưỡng đẩy Phương Càn An đã bị dọa đến thần trí không còn ra.

Cổ và bả vai của cậu hiện tại đều ướŧ áŧ dính dính,lúc bị gió thổi qua còn mang theo một chút lành lạnh. Lý Tú vẻ mặt tê dại, đã buông tha cho câu hỏi là nước mắt hay là nước mũi của Phương Càn An.

Tóm lại là cạn lời.

"Cho nên, cậu không dám động đậy là bởi vì..."

"Tôi không dám, tôi đã bị quỷ đυ.ng thành như vậy rồi, tôi sợ tôi vừa nghe điện thoại, trong đó sẽ có giọng nói kỳ quái nào truyền tới.”

Nam sinh cao lớn bây giờ nhìn qua lại có vẻ gấp gáp đáng thương, gã rụt tay rụt chân ngồi ở trước mặt Lý Tú, đầu mũi vẫn còn đỏ.

"Tôi quá sợ hãi, cho nên muốn đi tìm cậu, nhưng mà, cậu nói với tôi là không được quấy rầy cậu..."

Giọng nói Phương Càn An ngày càng nhỏ lại, cũng ngày càng yếu.

"Tôi ở trước cửa lớp đợi cậu một hồi, nhưng trong lớp học cũng rất kinh khủng, bởi vì tôi luôn nghĩ đến giấc mơ đó, cho nên tôi trốn ở đây, định chờ cậu tan học rồi sẽ đi tìm cậu."