Thăng Quan Thấy Hỉ

Quyển 1 - Chương 58: Anh trai quỷ

"Tư thế đi đường của cậu ấy cũng có chút kỳ quái."

Có người nhìn chằm chằm vào màn hình, không tự chủ mà nói.

"Nhìn thế nào cũng giống như là có người đang đỡ cậu ấy đi về phía trước..." Nhưng mà, bọn họ rõ ràng thấy, trước máy quay, chỉ có bóng dáng một mình Tống Thành.

"Bộ phận kỹ thuật đã phân tích đoạn video này, không có bất kỳ dấu vết sửa đổi nào.

Không ai chống đỡ cậu ấy, nếu có, thì đó là người chúng ta không thể nhìn thấy…

Cậu cảnh sát trẻ nơm nớp lo sợ, vừa nói, vừa không nhịn được nhìn về phía người khác.

Quả nhiên, anh ấy phát hiện đồng nghiệp xung quanh, sắc mặt đều có chút cứng ngắc.

“Sao lại giống như nhà họ Tiếu năm đó, đều tà môn như vậy chứ?"

Không biết là ai, lại nhắc tới chuyện của rất nhiều năm trước.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu mọi người đều hiện ra một thảm án làm khϊếp sợ cả nước hơn mười năm trước, cho dù là cảnh sát, khi nghe được từ Tiếu gia này lần nữa, đều không hẹn mà cùng rùng mình một cái.

“Cất những thứ kì quái trong đầu các người lại đi!”

Một cảnh sát lớn tuổi nhất quát.

"Ôi, Trương Đội nói đúng. Vụ án này còn chưa tìm hiểu kỹ, suy nghĩ của mấy người không phải là đang bị quấy nhiễu sao?”

Có người lập tức như trút được gánh nặng mở miệng, bỏ qua đề tài của Tiếu gia.

"Trường trung học Khải Minh ngoại trừ học sinh này ra, hình như còn có một giáo viên khác cũng không hiểu sao mất tích? Có mối liên hệ nào giữa hai người này không?

Còn có người hỏi.

"Đúng vậy, thầy giáo da^ʍ ô học sinh ở trường trung học Khải Minh nữa." Trương Đội xoa sống mũi, trầm giọng nói, "Trên thực tế, bên kia trường vẫn đang tìm kiếm nam giáo viên kia, khi cẩn thận kiểm tra camera giám sát trong trường, mới phát hiện Tống Thành, nạn nhân của vụ án…”

Nói đến đây, Trương Đội liền dừng lại.

Ông ấy không nói là, nếu như không phải bởi vì chuyện ngoài ý muốn này, chỉ sợ ban giám hiệu căn bản sẽ không nghĩ tới việc kiểm tra tình huống trong nhà ma Tiếu gia.

Mà thi thể nam sinh tên là Tống Thành kia, chỉ sợ phải qua mấy ngày nữa mới được phát hiện.

"Nghe nói khi bị phát hiện, tư thế của nam sinh kia cũng rất kỳ quái."

"Ừm, là quỳ lưng về phía tường, nhìn giống như là đang... bái thần, có điều, phương hướng hình như không đúng lắm.”

Cảnh sát rút hồ sơ, tìm ra hình ảnh ban đầu khi phát hiện thi thể Tống Thành.

Trong bức ảnh, thi thể của nam thanh niên vốn đã chết vì mất máu quá nhiều đã cứng đơ, nhưng không hiểu sao từ tư thế của xác chết, người ta có thể thấy được sự sợ hãi tột độ của cậu ấy.

Cậu ấy, cậu ấy đang sợ cái gì vậy?

Trương Đội chăm chú nhìn ảnh chụp, nhịn không được nghĩ.

Sợ hãi đến nỗi ngay cả đầu cũng không dám quay lại.

Ánh mắt của người đàn ông trung niên đảo qua một góc ảnh chụp, thi thể Tống Thành đưa lưng về phía trước, nhưng chỉ là một bức tường bình thường mà thôi.

Trên tường trải giấy dán tường đã không còn phổ biến, trên giấy dán tường cũng bởi vì không có người chăm sóc, mà sinh ra nấm mốc. Bất kể Trương Đội nhìn thế nào, cũng không nhìn ra bất cứ vấn đề gì.

Nhưng, nếu là Tiếu gia thì…

"A, đúng rồi."

Sau một khoảng thời gian yên tĩnh không tự nhiên, cảnh sát trẻ tuổi lại mở miệng nói.

"Nam sinh ở độ tuổi như Tống Thành, điện thoại di động giống như vật không thể thiếu, bình thường đều sẽ mang theo bên người, nhưng dù là ở nhà Tống Thành, bệnh viện hay là nơi tử vong của cậu ấy, chúng ta đều không phát hiện ra điện thoại di động của cậu ấy."

"Rất có thể điện thoại di động của cậu ấy, bị người ta cố ý lấy đi."

*

【"Hì... A Tú..."]

【" A Tú của ta, sao lại khóc đẹp như vậy..."】

Sâu trong thôn thành rách nát, trong một căn nhà nhỏ xây dựng trái phép cũ kỹ.

Trong bóng tối, vừa quái dị mà thì thầm, lặng yên vang lên.

" Vù——"

Bà ngoại của Lý Tú cầm hoàng phù trong tay, ở cánh cửa này đi tới đi lui nhiều lần.

Nhưng cuối cùng, bà cũng không dám đi vào phòng.

Bà chỉ có thể cứng ngắc đứng ở trước cánh cửa kia, thân thể bởi vì run rẩy mà không ngừng lắc lư.

Mà khi âm thanh trong phòng truyền đến. Trong nháy mắt, bà mạnh mẽ giơ tay lên, dùng sức đè lại miệng mình, đem sợ hãi, nức nở mạnh mẽ nuốt trở lại cổ họng.

Bà lão lớn tuổi thần sắc vô cùng sợ hãi, ánh mắt bà mở rất lớn, rất lớn, cứ vậy run sợ lùi về phía sau, thật giống như trong cửa phòng đóng chặt, thật sự có cái gì cực kỳ méo mó tồn tại.

Mãi cho đến khi rời khỏi hành lang, bà ngoại mới lảo đảo, nửa ngã nửa ngồi trên mặt đất.

Hai dòng nước mắt chảy ra từ đôi mắt đυ.c ngầu của bà.

Bà mơ hồ dung hai tay chống đất, nửa bò nửa lăn lao về phía cửa lớn. Bà cứ như vậy tới lui ở cửa, ngồi thật lâu, gương mặt khô quắt gầy gò kia, mới hơi nhiều thêm chút huyết sắc.

"Gây nghiệt..."

Bà ngoại lẩm bẩm nói.

"Thật sự là gây nghiệt."

Ngay khi bà ngoại bởi vì sợ hãi mà không dám đi vào cửa nhà, phía sau cánh cửa gỗ kia, nơi đó vẫn là căn phòng Lý Tú mỗi ngày đều quen thuộc.

Bụi bặm, ánh sáng mờ, tất cả đều là những thứ rẻ tiền và vô dụng.

Nhưng tại thời khắc này, Lý Tú ngày nào cũng phải đặt một chén gạo sống, giờ lại có thêm chút động tĩnh khác.

Dưới gầm giường đầy bụi bặm là một chiếc điện thoại di động đầy vết nứt, dính đầy máu.

Màn hình điện thoại di động sáng lên, một đoạn hình ảnh đang lặp đi lặp lại trên màn hình.

Đó chính là đoạn video mấy ngày trước, Lý Tú bị người khác mạnh mẽ kéo đến nhà ma Tiếu gia, bị người khác đè trên mặt đất bắt nạt nhục nhã, còn bị ai đó ác ý chụp lại cảnh tượng.

Nhưng nếu Lý Tú thật sự nhìn thấy đoạn video này, cậu nhất định sẽ cực kỳ kinh ngạc, nguyên nhân là, lúc này hình ảnh tái hiện trên điện thoại di động, hoàn toàn không giống với trong trí nhớ của cậu và Phương Càn An.

......

【 "vù..."】

Trong phòng mờ nhạt, thiếu niên yếu ớt như mèo con nức nở.

Không có bất kỳ ngôn ngữ tục tĩu nào, cũng không có bất kỳ sự bắt nạt của đám đông.

Mấy nam sinh cao lớn, ngạo mạn, mạnh mẽ lăng nhục ở trước camera di động, vẫn chỉ hơi cúi đầu, ngây ngốc như gà rừng đứng yên.

Bọn họ vẫn không nhúc nhích, cứng ngắc như một cỗ thi thể bị cọc đóng đinh tại chỗ.

Mà Lý Tú đang ở trong vòng vây của những người đó, cuộn mình ở góc tường.

Sắc mặt thiếu niên trắng bệch, giống như một người lâm vào cơn ác mộng không cách nào tỉnh lại, hơi ngửa đầu, ánh mắt vô hồn. Mà thân thể cậu không ngừng co giật.

Bên cạnh Lý Tú là Phương Càn An.

Nam sinh cao lớn lúc này quả thực giống như dã thú chưa được khai hóa tứ chi mà ngã xuống đất, nằm sấp trước người thiếu niên thân hình gầy yếu.

Trong video, âm thanh quỷ dị này từ trong cổ họng anh phát ra.

【"A Tú, là của ta..."】

Trong hình ảnh, Phương Càn An một mực dùng một phương thức vô cùng thân mật vuốt ve mặt thiếu niên, tù cổ, thậm chí đến ngực, động tác của anh vừa quái dị vừa tự nhiên. Tuy rằng thần trí không rõ ràng, nhưng mỗi lần Lý Tú bị "Phương Càn An" đυ.ng chạm, đều sẽ bất giác tránh né. Để có thể bám sát Lý Tú, "Phương Càn An" khó tránh khỏi cần phải điều chỉnh tư thế, mà ở một góc độ nào đó, camera sẽ chụp được cơ mặt anh.

Hoặc nên nói, nhìn thấy được đôi mắt của anh.

Trong hốc mắt của anh, chen chúc hai đồng tử.

Trọng đồng tà ác yêu dị khẽ rung động, dưới ánh hoàng hôn, phản xạ ánh sáng huyết.

......

" Két Két-"

Lùi ra cửa, bà ngoại đưa lưng về phía phòng bỗng nhiên nghe thấy một tiếng cửa mở ra.

Động tác của bà lão chợt cứng đờ, hơi thở dồn dập đến mức dường như một giây sau sẽ đột tử.

[Bà ngoại, A Tú đâu?]

Trong tiếng thở dốc đυ.c ngầu của bản thân, bà ngoại dường như nghe thấy một giọng khàn khàn.

["Con đói rồi."]

...

Trường trung học Khải Minh, trước một nhà vệ sinh nam nào đó, bây giờ lại tụ tập một đám người.

Ngày thường các chàng trai luôn tự xưng là người thượng đẳng, vẻ mặt xấu hổ canh giữ trước nhà vệ sinh nam công cộng, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cả đám đều cảm thấy rất ghét bỏ, nhưng không có ai dám chủ động rời đi. Dù sao Phương đại thiếu gia cũng không thoải mái như vậy, thân làm tiểu đệ vào thời điểm này, không khỏi cũng có hơi lo lắng.

Lão đại bị làm sao vậy?

Mắt thấy chuông lớp vang lên, nơi công cộng trong trường học trở nên càng lúc càng trống trải an tĩnh, Tưởng Tuấn hai tay khoanh quanh ngực, cau mày hỏi một câu.

"Nếu cần chúng ta đi vào nhìn một cái?"

Cậu ta đề nghị.

"Muốn đi thì mày đi." Người bên cạnh nhìn ra tâm tư nhỏ bé của cậu ta, lẩm bẩm một câu, "Ai mà muốn để người khác thấy bộ dạng thảm hại của mình chứ, lỡ làm Phương thiếu tức giận thì làm sao bây giờ?”

Tưởng Tuấn không lên tiếng.

"Nhưng anh ấy ở bên trong cũng lâu rồi đó?"

"Ừm, vừa rồi không phải nghe thấy tiếng xả nước sao? Sao còn chưa đi ra..."

...

Mấy người đang nhỏ giọng thảo luận, bỗng nhiên có người ôm điện thoại di động, phát ra một tiếng kêu kinh hoàng.

"Con mẹ nó ——"

Những người khác đều bị tên này hoảng sợ, không khỏi lườm một cái: "Mày có thể đừng làm người khác hoảng sợ như vậy không, có chuyện gì vậy, nhìn vẻ mặt của mày như thấy quỷ vậy?”

Người phát ra tiếng kêu cực kỳ khó coi ngẩng đầu lên, nhìn về phía đồng bọn của mình: "Tống, Tống Thành..."

"Tống Thành?"

"Tống Thành, nó, nó chết rồi." Giọng điệu nam sinh run rẩy, lắp bắp nói, “Hôm nay thi thể được mang ra từ trong nhà ma, chính là Tống Thành.”

Dứt lời, bên ngoài nhà vệ sinh trong nháy mắt lâm vào yên tĩnh.

Hầu như tất cả mọi người đều choáng váng, hoàn toàn không kịp hoàn hồn. Cho dù ở trong đoàn thể nhỏ, mọi người cùng Tống Thành không thể xưng là bạn tốt thâm giao gì, nhưng người kia nói thế nào cũng là đi theo đám người này lăn lộn. Chỉ vài ngày trước còn đang xưng huynh gọi đệ, hôm nay lại đã trở thành một người chết.

Các chàng trai trẻ nghe tin tức, tất cả đều có một cảm giác không thể diễn tả.

"Thật hay giả đấy, cái tên Tống Thành kia bình thường không phải vui vẻ, sao lại..."

Ngay khi có người mở miệng nói chuyện, trong nhà vệ sinh bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn.

Các nam sinh vốn đã căng thẳng liền bị dọa sợ, chờ đến lúc phản ứng lại, mấy người dẫn đầu đều đã chạy nhanh vào nhà vệ sinh.

- Phương thiếu?!

- Lão đại, anh không sao chứ?

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"