Thăng Quan Thấy Hỉ

Quyển 1 - Chương 60: Anh trai quỷ

Lý Tú xoa ấn đường của mình.

Cậu có chút do dự, không biết có nên nói cho Phương Càn An biết những "thứ" mà mình đã thấy phía sau lưng anh hay không.

"Cậu cảm nhận được “thứ đó”, nên mới gửi tin nhắn cầu cứu cho tôi sao?"

Chần chờ một chút, Lý Tú thăm dò hỏi.

Kết quả, cậu lại nhận được lời đáp đầy mờ mịt của Phương Càn An.

"Tôi gửi tin nhắn cầu cứu cho cậu lúc nào?"

Lý Tú lấy điện thoại di động ra, trước mặt Phương Càn An, mở giọng nói anh gửi cho mình trong lớp.

Tuy nhiên, giọng nói được hiển thị dưới dạng "cứu mạng" dưới chức năng chuyển đổi văn bản, sau khi bật, chỉ là một đoạn ngắn âm thanh "xào xạc" vô nghĩa.

"Tôi…có thể là tôi không cẩn thận đυ.ng phải."

Phương Càn An nhìn chằm chằm điện thoại di động của mình, trầm mặc một lát sau mới nhẹ giọng nói.

Nhưng biểu cảm của Lý Tú lại không thoải mái.

Bởi vì, cho đến giờ phút này, khi chuyển đổi đoạn ngữ âm đó thành văn tự, trên màn hình vẫn xuất hiện hai chữ kia.

【 Cứu tôi 】.

Lý Tú cũng không biết vì sao mình lại để ý giọng nói ngắn ngủi không tiếng động kia như vậy.

Nói trắng ra, tiếng "cứu mạng" kia có thể chỉ là lỗi phần mềm đơn thuần mà thôi, Phương Càn An hiện tại còn rất tốt đứng ở trước mặt cậu, cậu thật sự không cần căng thẳng. Nhưng nghĩ là nghĩ, Lý Tú vẫn cảm thấy có một loại cảm giác ớn lạnh đang bao vây cậu, hơn nữa từng chút từng chút thấm vào trong cơ thể.

"Tôi thật sự rất sợ."

Cậu nghe được Phương Càn An không ngừng nói.

"Cái thứ trong nhà ma Tiếu gia thật sự để mắt tới chúng ta, nó sẽ không bỏ qua cho chúng ta..."

Giọng nói nam sinh dần dần trở nên hàm hồ mà cổ quái.

"Cậu bình tĩnh lại. Mọi thứ có thể không nghiêm trọng như vậy.”

Lý Tú không thể không kiên trì mà an ủi nam sinh cao lớn trước mặt, nhưng cậu không thuộc loại người biết an ủi người khác, lời nói ra chẳng có chút sức thuyết phục nào, nghe còn có vẻ rất yếu.

"Tôi không bình tĩnh lại được."

Phương Càn An cúi đầu, nhẹ giọng nói.

"A Tú, tôi muốn đến nhà ma Tiếu gia nhìn một cái."

Đột nhiên, anh mở miệng.

"Cái gì?"

Lý Tú ngạc nhiên nhìn về phía Phương Càn An.

Tuy rằng trong lòng cũng hiểu được sự kiện ly kỳ mình gặp phải trong khoảng thời gian này đều không thể tách rời khỏi nhà ma Tiếu gia, nhưng Lý Tú không ngờ đến, Phương Càn An đã bị dọa khóc không biết mặt mũi ở đâu, mà lại chủ động đề nghị đi nhà ma điều tra.

"Cậu không sợ quỷ sao?"

Lý Tú khô khốc hỏi.

Mà Phương Càn An trầm mặc một hồi lâu, mới mở to đôi mắt đầy tơ máu, lẩm bẩm mở miệng nói: "Vương Vinh Phát mất liên lạc, Tống Thành... Tống Thành cũng chết.”

"Cái gì?" Tống Thành chết rồi?!

Lý Tú không dám tin nhìn về phía Phương Càn An, người này lại nhìn thẳng cậu, sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt lại trống rỗng.

"Ừ. Bọn trong đám bảo, Tống Thành, cậu ấy thật sự đã chết."

“...”

"Kế tiếp, rất có thể sẽ là đến chúng ta."

Phương Càn An nói.

Lý Tú đã lâu không lên tiếng.

Cậu vẫn đang ở trong một cú sốc lớn. Cho tới bây giờ cậu vẫn đang ở trong các nhóm lớp khác nhau, cố gắng nắm bắt những lời nói của người khác trong nhóm trường đang không ngừng lướt màn hình.

Sau khi xác định thi thể sáng nay bị người ta mang từ nhà ma Tiếu gia chính là Tống Thành, cổ tay Lý Tú bỗng nhiên thoát lực, điện thoại di động thiếu chút nữa trực tiếp rơi trên mặt đất.

Phương Càn An đột nhiên đưa tay, nắm lấy điện thoại di động của cậu, đưa cho cậu.

"A Tú, nếu thật sự chết, tôi cũng muốn hiểu rõ. Tôi cứ cảm thấy chỉ có đi đến ngôi nhà quỷ đó, chúng ta mới có thể tìm thấy một giải pháp cho tất cả những điều này.”

Có lẽ là bởi vì thật sự rất sợ hãi, trong lúc nói chuyện Phương Càn An lại nắm lấy tay Lý Tú.

"Nhưng mà..."

"A Tú, đi không."

"..."

"Tôi chịu không nổi nữa, A Tú, tôi thật sự chịu không nổi lại đυ.ng phải quỷ như vậy... Tôi thật sự rất sợ..."

Nam sinh cúi đầu, không ngừng lặp lại những lời tương tự, giọng của anh ngày càng yếu, nhưng lực đạo nắm lấy tay Lý Tú lại càng lúc càng lớn.

Lý Tú phát ra một tiếng đau đớn: "Phương Càn An, buông tay, cậu làm tôi đau rồi!"

“A Tú…. Làm ơn...xin cậu..."

Lý Tú trừng mắt nhìn đỉnh đầu Phương Càn An, cậu cắn môi.

"Lúc trước tôi đã cảm thấy loại người biết rõ núi có quỷ còn chạy về chính là đầu óc có bệnh." Thiếu niên lẩm bẩm nói.

"A Tú——"

"Được rồi, buông tôi ra!"

Lý Tú hất tay Phương Càn An ra, tiếp theo cầm lấy điện thoại di động bắt đầu nhắn tin.

"Cậu đang làm gì vậy?"

Phương Càn An nhìn Lý Tú như vậy, nhẫn nại vài giây, sau đó khó nén sợ hãi hỏi.

Mặt Lý Tú căng thẳng, cậu liếc mắt nhìn nam sinh bên cạnh, hít sâu một hơi mới thì thầm nói: "Xin nghỉ với giáo viên. "

"Hả?"

“Không phải nói, muốn đi nhà ma Tiếu gia sao?” Lý Tú mang theo một chút cam chịu, phiền não nói, "Dù sao sớm muộn gì cũng phải đi, nếu như kéo dài, đoán chừng dây thép gai do trường học xây dựng sẽ được thiết lập, đến lúc đó muốn đi tới đó còn phiền toái hơn bây giờ rất nhiều? "

“A Tú..."

"Hơn nữa, đã mấy ngày rồi, bởi vì những chuyện này, tôi vẫn không có cách nào bình tĩnh học tập, sẽ là quá muộn nếu cứ tiếp tục như vậy."

Vừa nói, Lý Tú vừa đứng dậy đi xuống dưới lầu."Cho nên, đi thôi, chúng ta đi nhà quỷ một chút."

Phương Càn An bỗng nhiên đưa tay, túm lấy góc áo Lý Tú.

Lý Tú quay đầu lại buồn bực nhìn Phương Càn An: "Sao vậy?" Đồng tử Phương Càn An có chút giống mèo, lúc này có vẻ vừa tròn vừa lớn, đen kịt vô cùng, chỉ có mép con ngươi còn khảm một tầng màu vàng mỏng quỷnh.

"A Tú, cám ơn."

Nam sinh cao lớn gằn từng chữ nói.

"Nếu như không có cậu, tôi không có cách nào quay lại nơi đó."

Lý Tú không biết, chính cậu cũng đã vô thức cau mày.

Cậu luôn cảm thấy Phương Càn An hôm nay có chút quái lạ, nhưng muốn nói có chỗ nào lạ, thì cậu lại nói không ra được.

May mắn đang trong lúc xấu hổ nhất, điện thoại của Phương Càn An lại vang lên tiếng ong ong.

Đó là tin nhắn an ủi từ những người khác.

[Phương thiếu, anh thật sự không sao chứ? Lúc anh rời đi, trông anh tệ lắm. ]

[Em đã hỏi rồi, chuyện Tống Thành hình như là chuyện ngoài ý muốn, Phương thiếu, anh không cần để trong lòng.]

[Lão đại, em xin lỗi, lần sau trước khi mang đồ cho anh, em nhất định sẽ kiểm tra kỹ lưỡng...]

……

Phương Càn An hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động một lúc, sau đó không trả lời tin nhắn của bất kỳ ai.

*

Trong phòng nghỉ, các chàng trai không có gánh nặng tâm lý đang bỏ học sau đó buông tay, đồng loạt thở dài một tiếng.

"Phương thiếu không trả lời..."

"Không phải anh ấy vẫn luôn như vậy sao? Không trả lời tin nhắn của chúng ta là chuyện bình thường.”

“Tại sao tao lại cảm thấy anh ấy giống như vì chuyện Tống Thành chết mà hoảng sợ tới mức sặc đồ ăn vậy?”

"Không phải..."

Trong tiếng thảo luận phức tạp và không có ý nghĩa gì, có một nam sinh bỗng nhiên chú ý tới sự khác thường của Tưởng Tuấn.

"Tưởng Tuấn, mày không sao chứ?" Nói xong, cậu ta lại tò mò liếc mắt nhìn điện thoại di động trong tay nam sinh Tưởng Tuấn, "Hừ, hình như là mày ở trong nhóm không nói gì cả? Sao vậy, đắc tội với Phương thiếu à? "

Cậu ta đã theo thói quen thăm dò và sau đó hỏi một câu.

Mà Tưởng Tuấn lúc này mới giật mình như vừa mộng tỉnh, đột nhiên lắc đầu.

"Không, không có gì, tao chỉ cảm thấy Phương thiếu có chắc là không thích chúng ta quấy rầy." Tưởng Tuấn có chút cứng ngắc nói, cuối cùng, cậu ấy lại giống như lẩm bẩm bổ sung một câu, "Hôm nay ở trong nhà vệ sinh, mày có cảm thấy Phương thiếu cười có chút kì quái không?

“Nụ cười gì?” Đồng bọn vô cùng mờ mịt hỏi.

Mà Tưởng Tuấn trong đầu hồi tưởng, lúc cậu ấy cùng Phương Càn An lướt qua nhau, nhìn thấy nụ cười kia, cả người thoáng chốc lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

"Tao không biết, thật sự tao không biết."

Tưởng Tuấn nhẹ giọng nỉ non.

Cậu ấy chỉ biết, mình... Rất sợ một Phương Càn An như thế. Nhìn giống như anh bị cái chết của Tống Thành dọa hoảng sợ. Thế nhưng, vì sao người kia lại có chút mừng rỡ điên dại đến vậy?

*

“Chờ một chút, Phương Càn An này, tôi nghe nói trong giờ học các cậu cũng có thể đặt đồ ăn mang đi hả?"

Cùng Phương Càn An sóng vai đi xuống dưới lầu, Lý Tú bỗng nhiên gọi người bên cạnh hỏi.

"A, đúng, chúng tôi có thể, sao vậy?"

Phương Càn An hỏi.

Trong khoảng thời gian này, Lý Tú vẫn cầm di động ấn không ngừng.

"Thật tốt quá, như vậy, mấy thứ này liền giao cho cậu mua."

Điện thoại di động của Phương Càn An vang lên một tiếng, anh mở danh sách của Lý Tú gửi tới, ánh mắt hơi khó hiểu.

"Gạo nếp, gạo tẻ? Muối? Cái này để làm gì? "

“Đồ trừ tà."

Lý Tú thản nhiên nói.

Phương Càn An nhướng mày: "... Đây có phải là những gì bà nói với cậu?”

Lý Tú dứt khoát lắc đầu: "Không, là tôi vừa mới tra trên mạng." Dừng một chút, cậu nói thêm, "Bà tôi từ trước đến nay không thích tôi tiếp xúc với mấy thứ này, bà luôn..."

[A Tú, con lấy cái này để làm gì vậy?]

[A Tú nhà của chúng ta, không cần làm gì, cũng không cần sợ, anh trai sẽ che chở cho con]

[Bà ngoại từ khi nào lừa gạt con, chỉ cần con ngoan ngoãn đưa cơm cho anh trai, trên đời này sẽ không có gì có thể làm tổn thương con.]

......

Lý Tú rũ mi mắt xuống, che đi một chút phiền muộn hiện lên trong đáy mắt.

Cũng may Phương Càn An không có tâm tư hỏi nhiều, sau khi nhận được danh sách đầy kịch tính kia của Lý Tú, không bao lâu sau, anh liền lấy bưu kiện được người giao hàng đưa tới.

Phương Càn An đưa túi cho Lý Tú, nhìn Lý Tú mặt căng thẳng đem muối biển và gạo nếp móc ra đem cất vào trong ngực, biểu cảm dường như có chút kỳ quái.

Sau khi Lý Tú Lấy đồ xong, lại từ trong túi lấy ra một thứ ngoài danh sách của mình, một chai rượu.

"Rượu?"

Lý Tú cầm bình rượu nhìn hai cái, Phương Càn An lấy rượu từ trong tay cậu, sau đó mở nắp trước mặt cậu rót cho mình.

Nhưng sau khi nửa chai rượu nhỏ như vậy được rót xuống, Phương Càn An đứng tại chỗ thẳng tắp sửng sốt mấy chục giây. Lý Tú có chú bị dọa sợ, chạy tới nhìn một chút, đối phương bỗng nhiên run rẩy, từ trong miệng phun ra một ngụm trường khí.

"ọe ọe——"

Phương Càn An phát ra một tiếng thở dài.

"Không hổ là lần thứ hai, cảm giác cả người lập tức thanh tỉnh."

Lý Tú nhìn chằm chằm Phương Càn An khôi phục lại khuôn mặt hồng hào, chần chờ một chút mới mở miệng: "... Trẻ vị thành niên không nên uống rượu. "