Thăng Quan Thấy Hỉ

Quyển 1 - Chương 51: Anh trai quỷ

Sau khi Phương Càn An trở về cùng Phương Thành Khoa, rất nhiều đặc ân mà anh được hưởng từ cha của mình tự nhiên biến mất. Bây giờ đau đầu cũng chỉ có thể thành thật đi bệnh viện, không thể như trước mà gọi bác sĩ gia đình qua khám là xong.

"Con thực sự ổn, lão già chết tiệt ngày hôm qua đối xử với con cũng không quá tệ, dì không cần suy nghĩ nhiều, con thật sự ngủ không ngon..."

Phương Càn An xoa xoa ót, nhìn người phụ nữ lớn tuổi bắt đầu ôm bất bình cho anh, lại cảm thấy đau đầu, anh mở miệng nói qua loa.

Thấy Phương Càn An mở miệng như vậy, dì Tô cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài nói: "Vậy con xuống uống canh đi? Ăn gì không? Dì thấy hôm qua con không ăn gì, có đói không? ”

"Không, con không muốn ăn." Phương Càn An không cần suy nghĩ liền nói, sau đó anh lại bổ sung thêm một câu, "Con, con nhất định phải nhanh chóng tới trường học ngay bây giờ.”

"Trường học?"

Dì Tô ngẩn người một chút, thiếu chút nữa không kịp phản ứng.

Phương Càn An sốt ruột muốn đến trường gấp đến mức cơm cũng không ăn? Nếu không phải nam sinh trước mặt là một tay bà nuôi lớn, không đến mức nhận sai người, dì Tô sẽ cảm thấy người xuất hiện trong phòng ngủ lúc này là thế thân mà Phương Càn An tìm về.

Đừng nói là ở thành phố hay vùng quê hẻo lánh, cho dù là ở thành phố lớn, hưởng thụ tài nguyên giáo dục chân chính cao cấp nhất, Phương Càn An cũng không có nghiêm túc đi học.

Nhưng hôm nay, ngôi trường học nổi tiếng xây dựng cho giới vương giả ăn chơi phụ trách bởi giáo viên Thọ Nguyên lại khiến Phương Càn An vội vã đi học.

Gấp đến mức ngay cả bữa sáng cũng không có thời gian để ăn.

Dì Tô trợn mắt há hốc mồm nhìn Phương Càn An phóng nhanh về phòng tùy tiện thay đồng phục liền chạy nhanh ra cửa, một lúc lâu sau bà vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

"Đứa nhỏ này... Không lẽ hôm qua ngã trúng đầu rồi?”

Người phụ nữ lớn tuổi nhìn bóng lưng Phương Càn An lẩm bẩm nói, trên mặt lo lắng không hề giảm đi.

*

Phương Càn An đương nhiên không biết hành vi kỳ lạ của mình đã khiến dì Tô vô cùng lo lắng.

Hiện tại trong đầu anh đầy ắp suy nghĩ, nhưng cũng chỉ liên quan tới cơn ác mộng ngày hôm qua... Cùng với thiếu niên khập khiễng xuất hiện trong mộng của anh.

"A Tú."

Ngồi trên xe đến trường, Phương Càn An giơ tay lên nhìn cánh tay mình, vô ý thức thì thầm một tiếng.

Sáng nay khi vừa tỉnh lại, Phương Càn An mấy lần hoài nghi mình có còn bị nhốt trong mộng hay không.

Cảm giác không trọng lượng và gió từ lan can tầng bảy của trường đập vào người anh, cảm giác ôm nhau nhảy xuống trong ác mộng rõ ràng như vậy, nhưng càng thêm rõ ràng... là lúc anh ôm chặt Lý Tú nhảy lầu, đối phương kề sát vào ngực anh tim đập rất nhanh.

Bởi vì dùng sức, nên thân thể thiếu niên quả thực giống như có áp sát vào ngực anh.

Không hiểu sao, Phương Càn An có một loại trực giác kỳ quái —— nếu lúc ấy mình không thể tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, rất có thể, sẽ mơ thấy kết cục cuối cùng.

Anh sẽ cùng Lý Tú trực tiếp ngã trên mặt đất, dưới tác dụng của trọng lực liền hóa thành một vũng thịt máu me bê bết, từ nay về sau trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, căn bản không cách nào phân rõ, hài cốt dung hợp thành một thể đến tột cùng không biết là ai với ai.

"Ha——"

Một tiếng cười nhẹ quái dị tràn ngập tham lam cùng thỏa mãn, bỗng nhiên từ phía sau xe truyền đến.

Tài xế Trần đang lái xe, tay cầm vô lăng vô thức nắm chặt một chút.

Âm thanh kia nghe rất xa lạ, không giống giọng của Phương Càn An.

Nhưng bây giờ trong xe, chỉ có ông Trần và Phương Càn An? Lão Trần vừa nghĩ, vừa theo bản năng mượn gương chiếu hậu nhìn về sau, Phương Càn An cũng nhìn thoáng qua.

Lúc này không ai có thể cười nổi, trên khuôn mặt trắng bệch như giấy chỉ có một mảng hoảng hốt. Ông Trần sửng sốt một chút.

Có thể là vừa rồi đè lên cái gì đó, tiếng ồn ngoài xe truyền vào khiến ông nghe lầm đi.

Trong khoảnh khắc đó, ông trần ngược lại không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ như vậy.

Hết lần này tới lần khác ngay khi ông Trần định quay đi, ông đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Phương Càn An trong gương chiếu hậu.

"A?!"

Con ngươi đồng tử cực nhạt của nam sinh rung động một chút, sau đó đột nhiên run lên, lẫn một chút đồng tử huyết sắc khác.

Trong một con mắt, lại khảm thêm một đôi mắt kỳ dị.

Thời gian dường như được kéo dài.

Trong chốc lát ngắn ngủi, Phương Càn An dùng ánh mắt ấy nhìn chằm chằm ông Trần không chớp mắt, anh chợt nhếch miệng.

Ông Trần bỗng nhiên nghe được một tiếng âm thanh giống như ù tai. Đầu óc choáng váng, người đàn ông trong lúc hoảng loạn đạp mạnh phanh, vô tình tạo ra tình huống nguy hiểm mà dừng xe trước đèn đỏ.

"Này, Chú sao vậy?! Lái xe mà lại phát bệnh thần kinh à...".

Ông suýt nữa đυ.ng phải người đi đường đang ở vạch dừng, người đi đường chật vật túm lấy túi xách, hùng hổ hướng về phía lão Trần mắng.

Tuy rằng không xảy ra tai nạn, nhưng nếu là bình thường, ông Trần thế nào cũng phải xuống xe xử lý vấn đề một chút, hiện tại ông lại hai tay nắm chặt vô lăng, ngồi một chỗ ngây người vài giây.

"Chết tiệt, chú Trần ? Chú đang làm cái gì vậy?!”

Phương Càn An ngồi ở hàng ghế sau không thắt dây an toàn, phanh gấp trực tiếp khiến anh đυ.ng đầu, lúc này anh với vẻ mặt phiền não nhìn về phía ông Trần, hiện tại giọng nói cũng trở nên vô cùng khó nghe, chỉ thiếu chút nữa là mắng người.

Ông Trần chậm rãi quay đầu nhìn Phương Càn An, ánh mắt người sau không có một chút khác thường.

Giống như tất cả mọi thứ chỉ là ảo giác.

"Chú Trần! Đèn xanh!”

Phương Càn An trừng mắt nhìn ông Trần, lại nâng cao giọng điệu.

Cùng lúc đó, phía sau xe bọn họ phát lên tiếng còi không ngừng, ông Trần lúc này mới như tỉnh mộng vội vàng lái xe, đi theo chỉ dẫn của đèn giao thông tiếp tục đi về phía trước.

Trong xe, ông liếʍ môi, cố gắng bình tĩnh lại.

"Xin lỗi, Phương thiếu, vừa rồi có chút thất thần."

"Hừ" hôm nay Phương Càn An cũng tâm phiền trí loạn, lại bị chú Trần giày vò làm cho tâm tình càng kém, "Thất thần thì cũng phải nhìn đường chứ? Vừa rồi thiếu chút nữa đã đυ.ng phải người ta rồi! Hừ, thật sự là, sớm biết như vậy con đã tự mình lái xe rồi..."

Nhìn thấy Phương Càn An đã giảm xuống vài phần nóng giận.

Trái tim ông Trần lúc này mới từng chút chậm nhịp.

Cũng may cổng trường tráng lệ của Khải Minh rất nhanh đã xuất hiện trong tầm mắt ông Trần.

Xe chạy vào trường học, Phương Càn An không nói một tiếng nhanh chóng xuống xe, bước nhanh về phía tòa nhà giảng dạy.

Mà ông Trần sắc mặt kỳ quái đang ngồi ở vô lăng vẫn nhìn về phía anh, dù gã đã rời đi được một lúc, lúc này ông Trần mới thở phào nhẹ nhõm.

"Mẹ nó... Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”

Ông Trần lau mồ hôi lạnh trên trán, cười khổ rồi thầm nói.

Vừa rồi, nhất định chính là mình sinh ra ảo giác.

Phương Càn An ít nhiều là một đứa trẻ mà ông chăm sóc từ bé đến lớn, bất kể ông nghĩ về điều đó như thế nào, không ai lại có hai con mắt trong con ngươi được.

Là ảo giác thôi, lúc này ông Trần vẫn đang căng thẳng lái xe.

Cũng không rõ vì sao, nhưng mà, ông cảm thấy Phương Càn An ngồi ở phía sau mình, có chút làm cho ông sởn tóc gáy.

Đó là một cảm giác rất xa lạ.

Giống như là khi chúng ta nhìn chằm chằm một chữ nào đó rất lâu, sẽ cảm thấy chữ kia từng chút một xa lạ dần.

Hiện tại ông Trần nhìn Phương Càn An cũng cảm thấy đối phương càng nhìn càng xa lạ.

*

Bởi vì trên đường đến trường xe gặp sự cố, cho nên lúc Phương Càn An đến nơi thì giờ tự học buổi sáng của lớp A1 đã bắt đầu.

Ánh mắt của anh nhìn người học sinh ngồi ở góc lớp, khóe miệng Phương Càn An giật giật một chút, theo bản năng chậm lại. Cũng may, anh rất nhanh liền nhìn thấy Lý Tú đang ngồi ở hàng cuối cùng của lớp học.

Thiếu niên bình thường luôn vùi đầu làm bài tập về nhà, hôm nay nhìn qua lại có chút dị thường.

Trong tay cậu rõ ràng đang cầm bút, trên mặt bàn cũng đầy bài thi, nhưng ánh mắt thiếu niên cúi đầu nhìn đề thì lại trống rỗng, ngón tay một lúc lâu lại không nhúc nhích, bài thi cũng không làm. Hiển nhiên, Lý Tú là đang thất thần.

Ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua cửa sổ thủy tinh phản chiếu lên người thiếu niên với thân hình mảnh khảnh, làm cho hai gò má của cậu tái nhợt, nhìn cậu như sắp biến thành trong suốt.

"Thình thịch ——"

Phương Càn An rõ ràng cảm giác được trong ngực mình có thứ gì đó đập thình thịch.

Ngay cả cái bóng ma tâm lý nghiêm trọng mà phòng học đêm qua để lại cho anh trong giấc mơ cũng nháy mắt phai nhạt.

“A Tú –"

Phương Càn An ba bước gộp làm hai, hít sâu một hơi, trực tiếp chạy vào phòng học, sau đó túm lấy Lý Tú liền kéo ra ngoài.

"Phương Càn An?! Cậu đang làm gì vậy? ”

Lý Tú giãy dụa một chút, nhưng dưới sức lực của Phương Càn An thì lại không khác gì mèo con gãi ngứa, căn bản không có tác dụng gì.

Một đường lảo đảo, Phương Càn An trực tiếp kéo Lý Tú đến phòng nghỉ của trường.

Sáng sớm, trong phòng nghỉ căn bản không có người nào khác.

Lý Tú vừa mới bước vào đã bị Phương Càn An trực tiếp đẩy ngồi lên chiếc ghế sô pha trong phòng nghỉ rộng lớn, ngay sau đó liền nghe thấy một tiếng "rắc rắc", là tiếng cửa bị khóa trái.

“Phương Càn An, cậu phát bệnh thần kinh à?!"

Lý Tú giãy dụa chống đỡ thân thể của cậu, nhìn về phía nam sinh cao lớn đang chậm rãi xoay người, đứng bên cạnh cửa rồi mắng.

Cũng giống như Phương Càn An, đáy mắt Lý Tú cũng lộ quầng thâm dày đặc. Thiếu niên suy yếu mắng người, mà một chút khí thế cũng không có, trong giọng nói còn lẫn một chút khàn nhàn nhạt, giống như là đã khóc qua.

Phương Càn An hít sâu một hơi, gã liếʍ liếʍ môi, ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Tú.

"Đêm qua tôi đã có một giấc mơ, một cơn ác mộng." Một bước, hai bước, Phương Càn An lập tức đi tới trước mặt Lý Tú, giống như một ngọn núi chắn ở trước mặt cậu, "Tôi vốn tưởng rằng tôi nhất định sẽ chết ở bên trong, may mắn, tron giấc mơ của tôi có cậu.”

Nghe được những lời này, Lý Tú run rẩy một cái, chậm nửa nhịp, trong phòng nghỉ mới vang lên thanh âm cứng ngắc của cậu.

“...... Bệnh thần kinh, tôi không hiểu những gì cậu đang nói.”

Phương Càn An chớp chớp mắt.

Anh một tay chống lên sô pha, mạnh mẽ cúi người xuống, trực tiếp tiến đến trước mặt Lý Tú.

"Cậu cũng mơ thấy, đúng không?"