Thăng Quan Thấy Hỉ

Quyển 1 - Chương 50: Anh trai quỷ

"Rắc."

Xương cốt bị bao bọc trong thịt mềm, phát ra tiếng ma sát khớp nặng nề.

Những thứ không phải con người, nhưng tinh tế giống con người lúc lắc đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Họ loạng choạng và nghiêng về phía Phương Càn An.

“Ôi ôi……….ôi……”

"Á..."

Đôi môi của "bạn học" hơi mở, nhưng chỉ có những người chết vì thiếu oxy mới có thể phát ra âm thanh sắc nét như vậy.

Mà ở phía sau chúng nó, là Âu Dương bị bàn học đập ngã xuống đất, đầu của hắn ta rõ ràng còn dán trên mặt đất, nhưng thân thể mảnh khảnh biến dạng lại giống như một con rắn, từng chút từng chút nhúc nhích.

*

Thở hổn hển, tên bắt nạt học đường sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi cứ đứng đó, nhìn "thứ" đang dần tiến lại gần mình, ánh mắt có chút mất trọng tâm.

"Ù…. ù... ù... A Tú..."

Phương Càn An mang theo nức nở, quay đầu nhìn Về phía Lý Tú.

Lý Tú không hề biết, khi một người sợ hãi đến cực điểm, sắc mặt sẽ tái xanh.

“...... Cậu, cậu không phải nói, các giá trị cốt lõi xã hội chủ nghĩa và các định luật khoa học có thể hữu ích cho những điều như vậy à?”

Phương Càn An lẩm bẩm nói với Lý Tú.

Lý Tú chỉ có thể trơ mắt nhìn Phương Càn An, một lát sau liền nói không rõ ràng: "Nhưng chẳng lẽ toán học có công dụng vậy sao?"

"A."

Bên tai cậu dường như có người phát ra một tiếng cười khẽ.

Một giây sau, Lý Tú còn chưa kịp phản ứng lại, đã cảm thấy một lực rất lớn đang ập tới. Cậu đang mơ hồ thì bị một người kéo "Bay" khỏi chỗ ngồi của mình, chờ đến khi cậu phản ứng lại, cậu đã bị Phương Càn An nắm chặt lấy tay chạy như điên ra bên ngoài cửa phòng học.

"Công bằng, pháp quyền, yêu nước, cống hiến, liêm chính, thân thiện, tương đương, tỷ lệ của hai công thức thuật ngữ chung N và hydro, heli, liti và berili——”

Phương Càn An vừa chạy, vừa dùng cổ họng gần như rách nát không ngừng la hét.

Mà đồng thời vang lên, lại là một tiếng chuông thật dài, liên miên không ngừng.

“Ting tang -- Ting tang -- Ting tang --”

Thoạt nghe giống như chuông tan học, nhưng chuông tan học ngoài đời, tuyệt đối không có âm thanh quanh quẩn bên hai người chói tai như lúc này.

Tiếng chuông kia quả thực là đinh tai nhức óc, hơn nữa, nó thủy chung không có dừng lại, cứ như vậy, vẫn vang lên, giống như vĩnh viễn sẽ không ngừng nghỉ.

Lý Tú vốn rất lo lắng thứ trong lớp học sẽ đuổi theo, dù sao trong tất cả các bộ phim kinh dị đều diễn như vậy.

Tuy nhiên, sau khi loạng choạng chạy một lúc, cả hai đều nhận ra rằng hành lang luôn trống rỗng.

Các "bạn cùng lớp" đã không đuổi theo.

Một gian phòng học tương tự, "bạn học" chỉ đứng thẳng tắp, đứng cạnh nhau trước cửa sổ lớp học, mặt không chút thay đổi nhìn hai người tuyệt vọng chạy trốn trên hành lang.

Lý Tú loạng choạng chạy, vô ý nhìn về phía bọn họ, sau đó đột nhiên rùng mình một cái, dùng sức nuốt tiếng nức nở xuống, đem ánh mắt dời đi phía trước mình.

Không đúng...

Không đúng không đúng không đúng không đúng...

Những "bạn cùng lớp" đó không đúng chút nào.

Cậu gắt gao cắn môi không nói một tiếng, trong đầu là tiếng thét chói tai từ đầu đến cuối chưa từng dừng lại.

Cho dù là quỷ, cũng không nên như vậy.

Rõ ràng nhìn qua không khác biệt lắm với người khác, nhưng ánh mắt trên mặt, toàn bộ đều là mắt trái hoặc mắt phải.

Còn có vị trí ngũ quan "người" đều đặc biệt hỗn loạn tùy ý.

Nó đến cùng...

Chính xác thì nó là gì?!

“Mẹ nó ——"

Đúng lúc này, Lý Tú bỗng nhiên nghe được Phương Càn An phía trước phát ra một tiếng chửi rủa vừa sợ hãi vừa bối rối.

Nam sinh phanh gấp, Lý Tú bất ngờ không kịp đề phòng trực tiếp đυ.ng vào lưng cậu.

Lý Tú bịt mũi lại từ phía sau Phương Càn An thò đầu ra, liếc mắt một cái liền thấy được thứ khiến Phương Càn An khẩn cấp dừng bước.

Ngay trước mặt bọn họ, trong khuôn viên trường thực tế vốn là vị trí thang cuốn, hiện giờ lại sừng sững một bức tường gạch thật dày.

Trên tường kia đầy nấm mốc màu đen là bởi vì bị ẩm ướt sinh ra, còn có một tầng chồng lên nhau, sớm đã phai màu bùa giấy.

Bùa giấy rậm rạp dán đầy một bức tường, thủy triều hòa tan son sa màu đỏ trên giấy phù, hóa thành vô số vết đỏ thẫm chậm rãi theo mặt tường chảy xuống.

Ở giữa bức tường là một cánh cửa nhỏ được sơn đỏ.

Cánh cửa trông như dành cho thú cưng, chỉ bằng một nửa cửa bình thường, lớp sơn trên cửa bị rỗ, bong tróc nhiều chỗ.

“Chết tiệt, đây không phải là một bức tường trong một ngôi nhà quỷ ám sao? Mày đang đùa tao à...”

Trong miệng Phương Càn An không ngừng lải nhải, cả người nơm nớp lo sợ chắn trước mặt Lý Tú, nhìn như dũng mãnh, nhưng từ góc độ của Lý Tú, rõ ràng thấy được những giọt nước mắt lấp lánh từ khóe mặt anh.

Kỳ thật bức tường kia bọn họ đã từng nhìn thấy ở hiện thực, không thể không nói, Âu Dương đã chết trong phòng học trước đó, còn có "bạn học" ngồi chung quanh bọn họ căn bản không biết cái gì mới gọi là khủng bố.

Nhưng mà, lúc này đứng ở trước bức tường kia, Lý Tú lại cảm nhận được một loại sợ hãi so với vừa rồi ở trong phòng học còn lạnh lẽo hơn.

Đằng sau cánh cửa, có gì đó.

Không cần bất kỳ lý do gì, trong bóng tối Lý Tú chính là có thể cảm giác được điểm này.

Hơn nữa, cậu biết rằng "Ngài" đằng sau cánh cửa đó đang háo hức muốn đi ra.

Phương Càn An cũng nghe thấy âm thanh đó.

"Xào xạc---"

Tiếng chuông vang vọng bên tai, rõ ràng vẫn vang dội chói tai như vậy, thế nhưng, từ bên kia cửa truyền đến, loại móng tay cùng kim loại quỷ sát phát ra tiếng gãi dày đặc, lại trực tiếp chen qua tiếng chuông, đâm thật sâu vào màng nhĩ của Lý Tú.

Vô thức, tiếng chuông vang vọng khắp tòa nhà giảng dạy cũng càng ngày càng dồn dập, càng ngày càng chói tai.

Giống như đang thúc giục cái gì đó.

Hoặc là, đang nhắc nhở cái gì đó.

Cùng lúc đó, thân thể Lý Tú cũng ngày càng nặng nề, và lạnh dần. Cậu dùng hết khí lực của mình, túm lấy cổ tay Phương Càn An.

Cơ thể nam sinh bây giờ giống như cương thi, trong sợ hãi trở nên cứng ngắc lại lạnh như băng.

"Phương Càn An..."

Lý Tú môi khép lại, phát ra thanh âm yếu ớt.

"Chúng ta phải chạy trốn."

Thiếu niên gần như thất thần lẩm bẩm nói.

Phương Càn An một bên nhìn bức tường kia, một bên như thất thần, tùy ý bày bố bị Lý Tú từng chút một đưa đến bên lan can hành lang.

"Xào xạc——"

Tiếng cào trở nên sắc nét hơn.

Tiếng chuông và tiếng cào chồng lên nhau, thân thể Lý Tú đã bởi vì “nó” mà rét lạnh, cứng ngắc đến mức ngay cả cánh tay cũng sắp không nhấc lên được.

Nhưng cậu vẫn cắn răng, dùng sức ôm lấy cánh tay Phương Càn An đã ngây dại, đẩy gã ra ngoài lan can.

Mãi cho đến giờ phút này, Phương Càn An bỗng nhiên hồi thần lại.

Theo bản năng, anh nắm lấy tay Lý Tú.

"A Tú?"

"Cậu đã từng nói, chúng ta chỉ là đang gặp ác mộng mà thôi."

Lý Tú lẩm bẩm nói với Phương Càn An.

"Tôi nghe nói qua một phương pháp, nếu như muốn từ trong mộng tỉnh lại, chỉ cần từ trên cao nhảy xuống là được rồi."

Đồng tử Phương Càn An hơi co rút lại.

Gã ôm Lý Tú sau lưng, so với trước dễ dàng nhảy lên lan can.

"Đây là cậu nói."

Vừa nói, Phương Càn An vừa nhìn thoáng qua dưới lầu, âm thanh bỗng nhiên dừng lại.

Lý Tú cảm giác được cơ bắp của Phương Càn An đang căng phồng.

"Nếu như, tôi chỉ nói là nếu như, chúng ta không phải ở trong giấc mơ, với độ cao này nhảy xuống mà chết thì tướng hẳn là rất khó coi."

Phương Càn An hướng về phía Lý Tú kiên cường cười tươi, mà nụ cười kia quả thực so với khóc còn khó coi hơn.

Lý Tú hít sâu một hơi, đang chuẩn bị mở miệng đáp lại, bên tai đang vang vọng tiếng chuông trường học, bỗng nhiên đột nhiên dừng lại.

Hơi thở của thiếu niên dừng lại.

"Kót két ——"

Bỗng nhiên trong trường học yên tĩnh lại, khi cánh cửa cũ kỹ mở ra, tiếng kêu phát ra từ cánh cửa cũ kỹ lại trở nên đặc biệt rõ ràng.

Trong nỗi sợ hãi quá lớn, cậu chỉ có thể ôm chặt lấy Phương Càn An.

Đồng thời, Phương Càn An cũng ôm lấy Lý Tú.

Hai người liếc nhìn nhau, sau đó, mang theo một tia tuyệt vọng, đồng loạt nhảy ra ngoài lan can.

Họ nhảy từ trên lầu xuống.

Trong nháy mắt trước khi nhảy lầu, Lý Tú nhìn về phía cánh cửa đã bị đẩy ra.

Có lẽ đó là một ảo ảnh.

Nó cũng có thể là một ảo ảnh của cơn ác mộng tự thêm vào.

Lý Tú nhìn thấy một bàn tay khô héo, không có móng tay, từ trong bóng tối phía sau cửa đỏ vươn ra, sau đó, hướng về phía cậu nắm lấy tay áo của cậu.

Nó giống như đang nói ...

[Hẹn gặp lại lần sau]

*

"Phịch——"

Lầu một của nhà họ Phương.

Lúc dì Tô đang làm bữa sáng, nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng kêu thê lương thảm thiết của thiếu gia nhà mình, cùng với một tiếng nổ lớn.

Chấn động lớn đến mức khiến người ta cho rằng Phương Càn An đang phá phòng của anh.

Dì Tô hoảng sợ, vội vàng tắt lửa, chạy nhanh tới phòng Phương Càn An ở lầu hai.

"Càn An? Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy?”

Dì Tô vừa gõ cửa, vừa kinh hoàng hỏi.

Rất lâu, lâu đến khi bà đang tự hỏi có nên báo cảnh sát hay không, cửa phòng Phương Càn An mới được mở ra từ bên trong.

“...... Con không sao.”

Phương Càn An nắm lấy tay cửa, dùng một ánh mắt kỳ quái đánh giá dì Tô rất lâu, lúc này mới gằn từng chữ, chậm rãi mở miệng nói.

"Con chỉ là, gặp ác mộng mà thôi."

【Chỉ cần tỉnh lại từ cơn ác mộng, sẽ không sao... phải không? 】

"Càn An à, có phải con bị bệnh không?"

Nhìn thiếu niên cao lớn tuyên bố mình chỉ gặp ác mộng mà thôi, dì Tô vẫn nhíu mày, lúc mở miệng cũng khó nén được sự lo lắng cực độ qua giọng nói.

Dì Tô đến Phương gia nhiều năm như vậy, xem như đã nhìn thấy Phương Càn An lớn lên. Trong trí nhớ của bà, thì Phương Càn An thường bị Phương Thành Khoa đánh đến không thể rời giường, bà cũng chưa bao giờ hớt hãi như bây giờ.

Ngày thường gã là một người ngang ngược kiêu căng, lúc này lại giống như mất hồn. Khuôn mặt trắng bệch, đáy mắt lộ ra một màu xanh đen tựa vực sâu.

Phương Càn An với sự không bình thường này làm cho bà vô cùng lo lắng.

“...... Hay là, con đau ở đâu vậy? Càn An à, con đã lớn như vậy, hẳn cũng biết thân thể của mình mới là quan trọng nhất. " Dì Tô quan sát Phương Càn An, có chút hoài nghi ngày hôm qua Phương Thành Khoa có phải đã làm bị thương Phương Càn An ở đâu hay không, "Nếu không dì gọi điện thoại cho ông Trần, bảo ông ấy đưa con đến bệnh viện được chứ? Haizz, ông Phương cũng thật sự là nhẫn tâm, hay dì gọi điện thoại cho bác sĩ Từ tới xem con một chút nha.”

Dì Tô nói xong, vẫn tiếp tục lải nhải, nói không ngừng.