Tư thế này làm cho hai người áp sát rất gần, đôi mắt màu vàng của Phương Càn An càng lúc càng giống như một con mèo lớn, mà Lý Tú nhìn mình phản chiếu trong đôi mắt kia, không hiểu sao cảm thấy mình chính là con mồi đáng thương bị khóa chặt.
Trái tim đập thình thịch, Lý Tú cúi đầu tránh được tầm mắt của Phương Càn An.
"Giấc mơ, mơ cái đầu cậu, Phương Càn An, tôi còn có tiết tự học muốn lên, cậu rốt cuộc muốn..."
Kết quả còn chưa nói hết, đã bị Phương Càn An trực tiếp bắt lấy cổ tay.
"Nhìn đi, đây là chứng cứ."
Anh nói.
Lý Tú theo ánh mắt của anh nhìn về phía bàn tay của mình —— ở bàn tay, lưu lại một vết răng rỉ máu.
Đó chính dấu vết mà cậu ở trong cơn ác mộng lưu lại, vì muốn khống chế bản thân không phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Lý Tú: "... Tôi không thể nghiến răng khi ngủ sao?”
Dù là ai cũng có thể nhìn ra Lý Tú đang lảng tránh, nhưng Phương Càn An cũng không buông tha.
"Được, vậy cái này thì sao?" Vừa nói, Phương Càn An vừa đứng dậy, lui về phía sau hai ba bước, trước mặt Lý Tú, gã cởϊ áσ khoác của mình ra.
"Này! Cậu đang làm gì vậy?”
Nhìn Phương Càn An trực tiếp cởϊ qυầи áo, Lý Tú bất ngờ không kịp đề phòng, thiếu chút nữa khiến chính mình bị sặc nước miếng.
"Cho cậu xem chứng cứ của tôi."
Phương Càn An cũng không nghe ra thấy Lý Tú là đang bối rối, nam sinh vội vàng nói, gầm gừ đem lưng mình bày ra trước mặt Lý Tú.
Ở hai bên lưng đầy gân thịt rắn chắc của nam sinh, là vài vết trầy xước rõ ràng có thể thấy được.
Từ lan can nhảy xuống, không thể không sợ hãi, cho dù là người to gan đi nữa, ôm chặt một người khác nhảy lầu, cũng sẽ không kìm lòng được mà dùng sức thật mạnh, đem móng tay ghìm thật sâu vào trong da thịt đối phương.
Trên lưng Phương Càn An có rất nhiều vết bầm tím, nhưng mấy vết trầy xước hơi sưng đỏ kia, vẫn có vẻ vô cùng nổi bật.
"Khi tôi thức dậy sáng nay, tôi đã cố gắng thuyết phục bản thân mình rằng đó chỉ là một giấc mơ."
Nam sinh quay người lại, gã nhìn chằm chằm Lý Tú, gằn từng chữ, vô cùng nghiêm túc nói.
"Nhưng khi tôi mặc quần áo, tôi phát hiện ra điều này... Vị trí này, sao tôi tự làm được chứ?”
Lý Tú trừng mắt nhìn vết cào trên người Phương Càn An, sắc mặt xanh mét trắng bệch.
Đôi môi của cậu khép lại, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Trên thực tế, cho đến sáng nay, khi tỉnh dậy từ chiếc giường của mình, Lý Tú vẫn còn ảo tưởng cho rằng "tất cả chỉ là một cơn ác mộng".
Tuy nhiên, khi cậu tỉnh dậy với toàn thân đầy mồ hôi lạnh, và cảm giác ngứa ran khi giơ tay lên, làm cho ý nghĩ này tan vỡ trong nháy mắt như một bong bóng.
Cậu nhìn chằm chằm vào các vết răng ở rìa lòng bàn tay của mình trong một thời gian dài.
Lúc thay quần áo, Lý Tú cũng không ngoài ý muốn nhìn thấy vết siết cổ đã tím bầm dưới sườn mình.
Khi rơi từ trên cao xuống, nam sinh thân hình cao lớn vẫn ôm chặt lấy cậu, dùng sức thật mạnh, giống như hận không thể đem cả người Lý Tú siết chặt vào trong thân thể của gã. Những vết siết này, cho dù là hiện tại, Lý Tú dùng sức một chút, đều có thể cảm giác được xương sườn truyền đến cơn đau đớn âm ỉ.
Lý Tú bất luận như thế nào cũng không muốn thừa nhận, cậu và anh đã đυ.ng phải quỷ.
Tuy nhiên, những gì đã xảy ra trong hai ngày qua làm cho cậu hoàn toàn không có cách nào để tiếp tục trốn thoát.
"Tôi không hiểu... Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra..." Không biết qua bao lâu, sắc mặt cậu dần trắng hơn, thiếu niên lung lay ôm lấy đầu, lùi lại dựa vào sô pha phát ra một câu nói nhỏ tràn ngập kinh hoàng. - Chuyện này căn bản không khoa học!
"Nhưng mà, chúng ta lại gặp phải."
Phương Càn An vô thức ngồi xuống bên cạnh Lý Tú.
Nhiệt độ cơ thể trên người Lý Tú thấp hơn người thường một chút, Phương Càn An từ đêm qua cho đến bây giờ vẫn hỗn loạn không ngừng, lúc này mới hơi bình tĩnh một chút.
"Thế giới này vốn có quỷ."
Anh lẩm bẩm.
"Tôi đã sớm biết."
*
Mẹ của Phương Càn An, là một kẻ điên.
Rõ ràng khi Phương Càn An còn nhỏ, bà vẫn là một tiểu thư dịu dàng ngọt ngào, nhưng không biết từ khi nào, bà đã trở nên không tỉnh táo.
Ban đầu chỉ là không hiểu sao lại tự nói, về sau lại nhìn thấy những vật không sạch sẽ, đến cuối cùng phát triển thành điên cuồng đả thương người khác. Mà loại điên cuồng này, khi bà nhìn thấy Phương Càn An sẽ có vẻ rất nghiêm trọng. Mỗi một lần gặp mẹ, Phương Càn An đều chỉ thấy một người phụ nữ với tiếng thét chói tai, chửi rủa không ngừng, chính là biểu hiện của sự sợ hãi vô cùng.
Cho nên từ sau khi hiểu chuyện, Phương Càn An cơ bản chưa từng gặp mẹ anh.
“...... Những đứa trẻ ở độ tuổi đó thường ồn ào đòi mẹ, nhưng tôi không bao giờ có thể.”
Phương Càn An cúi đầu, anh nhìn mũi chân mình, thấp giọng nói.
Dừng một lúc lâu, anh lại nhìn Lý Tú bên cạnh một cái.
“Cậu không hỏi vì sao à?"
Lý Tú sửng sốt một chút, chậm nửa nhịp mới bình thản mở miệng: "À, vì sao?”
Phương Càn An nghe đối phương không chút tò mò hỏi, khóe miệng co giật một chút.
Anh hít một hơi thật sâu.
"Bởi vì lúc đó tôi cảm thấy, mỗi đêm mẹ tôi đều chạy đến phòng tôi thăm tôi. Tôi nhắm mắt lại như vậy, nằm trên giường, trong giấc mơ lại cảm thấy sự xuất hiện của bà. Tóc bà cứ như vậy chạm lên mặt tôi..."
Đứa trẻ nhắm mắt lại và nằm bất động trên giường.
Anh có thể cảm nhận được hơi thở của mẹ, đối phương dùng đầu ngón tay mềm mại không ngừng vuốt ve hai gò má của anh, là một loại dịu dàng, rất cẩn thận vuốt ve.
Vô số lần Phương Càn An đều muốn mở mắt, tự mình nhào vào trong lòng mẹ, nhưng cuối cùng, anh đều chịu đựng.
Bởi vì tiếp xúc với mẹ trong vài ngày, làm cho anh nhận ra sâu sắc rằng mẹ không thích sự mở mắt của mình.
【"Mắt... Trong mắt nó có thứ gì đó hu hu, các người đều không thấy sao? Có gì đó đằng sau mắt nó!”】
[“Không được, tôi phải lấy nó ra, nếu không nó sẽ chạy ra... Càn An, đừng sợ, chỉ đau một chút, mẹ rất nhanh sẽ lấy ra…”]
[“Đừng gọi tôi là điên! Chỉ là các người không biết thôi! Thứ đó ở ngay đó! Nó đang nhìn tôi, nó đang mỉm cười với tôi! Tôi thấy –”】
......
Có một lần, nếu như không phải dì Tô kịp thời chạy tới, hơn nữa ngăn cản bà, Phương Càn An suýt nữa đã bị mẹ mình dùng thìa trực tiếp móc ra hai con ngươi. Cho nên, cho dù là vô số đêm, mẹ ở bên cạnh anh, anh cũng không dám mở mắt, sợ người đàn bà dịu dàng sẽ lại giống như ban ngày trong nháy mắt nổi điên rồi rời khỏi anh.
Nhưng anh biết rằng mẹ vẫn rất thương anh.
"Tôi vẫn luôn nghĩ như vậy."
Trong phòng nghỉ, trên mặt Phương Càn An dần dần không còn biểu cảm.
Cậu bé kể lại bằng một giọng điệu bình tĩnh kỳ lạ: "Cho đến một ngày, tôi không còn cách nào để giả vờ ngủ." Bởi vì ngày hôm đó, người đàn bà đó đã suýt bóp cổ tôi. Bởi vì chuyện này, ông lão chết tiệt kia không thể tiếp tục để trong nhà có một người điên như vậy, sau hôm đó ông ta đã gọi người của viện dưỡng lão tâm thần tới, trói bà lại rồi đưa đi. ”
"Tôi rất sợ hãi, tôi vốn tưởng rằng tôi sẽ không bao giờ gặp lại bà nữa, nhưng buổi tối bà đã trở lại."
"Cho nên ngày hôm đó tôi đã mở mắt ra, sau đó..."
Sau đó, Phương Càn An mới phát hiện, thì ra người mỗi đêm ngồi ở đầu giường anh, căn bản không phải là mẹ anh.
Cái "thứ kia" kia gập người, lưng cao cao cong lên, cổ vô lực, chỉ thấy một cái đầu treo xuống.
Mái tóc lộn xộn buông xuống, gần như che đi toàn bộ khuôn mặt của nó.
Đó là một khuôn mặt đầy máu và thịt trộn lẫn mơ hồ.
Hai má nó rụng ra, đầu lưỡi thối rữa trực tiếp từ giữa răng trắng rơi xuống, máu tanh hôi từ đầu lưỡi của nó cũng rơi xuống, mà mỗi một ngày, nó đều dùng một cái đầu lưỡi như vậy, tỉ mỉ liếʍ mặt đứa trẻ này.
"Trên mặt nó không có cơ, không có cách nào dẫn dắt răng tiến hành nhai hoặc gặm cắn, cho nên nó chỉ có thể liếʍ."
Hồi tưởng lại quá khứ, trên mặt Phương Càn An càng thêm thất thần.
Lý Tú: "... Nghe có vẻ như cậu bị ám ảnh rất nhiều bởi cuộc tấn công ban ngày từ mẹ ruột, nên cuối cùng trong giấc ngủ, não tự động biến sự lo lắng và sợ hãi thành những cơn ác mộng hoặc ảo giác. ”
Thiếu niên không cảm xúc nói.
Phương Càn An: "Bác sĩ tâm lý cũng nói như thế. ”
Tất cả mọi người đều nói với Phương Càn An, đó chính là ảo giác hoặc ác mộng.
Thế nhưng, Phương Càn An biết không phải, bởi vì sau khi chuyện kia xảy ra, anh vẫn vậy, khi ban đêm bắt đầu nhắm mắt lại liền cảm nhận được trong bóng tối, có thứ gì đó đang nhìn trộm anh.
"Vậy, nếu là như vậy, cậu chưa từng đi tìm pháp sư gì đó xem một chút sao?"
"Tìm." Phương Càn An dứt khoát lưu loát trả lời, "Sau đó bị lừa rất nhiều tiền.”
Phòng nghỉ lại lâm vào tĩnh mịch.
Lý Tú trầm mặc thật lâu, rốt cuộc sau khi thở dài một hơi, sắc mặt ảm đạm đối mặt với hiện thực.
"Có rất nhiều lý luận đã chứng minh mối liên hệ giữa quỷ và lượng tử, như vậy, giả thiết trên thế giới này thật sự có quỷ, thì chúng ta cũng thật sự xui xẻo khi bị quỷ quấn lấy."
Một khi bắt đầu dùng phương thức lượng tử, ta phải tự hỏi rằng thật sự có tồn tại quỷ hồn hay không, trong giọng nói Lý Tú lại run rẩy dần dần lãn đi, sắc mặt thiếu niên vẫn rất kém, nhưng cả người lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
"Điều chúng ta cần biết bây giờ là, con quỷ này rốt cuộc muốn làm gì?"
Lý Tú nhẹ nhàng đặt ngón tay lên môi, vô thức bắt đầu thói quen làm bài và xem trước các câu hỏi theo kiểu suy nghĩ thông thường.
"Đầu tiên liệt kê các điều kiện đã biết... Cả hai chúng ta cùng nhau rơi vào cơn ác mộng. Mà hai chúng ta lần đầu tiên trải qua sự kiện là, ngày hôm qua ở tầng ba của tòa nhà tổng hợp gặp phải quỷ bám tường, không, không đúng, lần đầu tiên dị thường là..."
- Là ở nhà ma nhà họ Tiếu!
- Bức tường trong nhà ma của nhà họ Tiếu!
Phương Càn An và Lý Tú không hẹn mà cùng giật mình.
Hai người theo bản năng ngẩng đầu, nhìn nhau một cái, cả hai đều ở trong ánh mắt đối phương, thấy được khuôn mặt khẩn trương của mình.
Trong cơn ác mộng đêm qua, hai người đều nhìn thấy bức tường đầy bùa, đương nhiên, còn có cánh cửa đỏ kia.
“...... Những người bạn của lão Vương vô tình phát hiện cánh cửa kia trong căn nhà ma. Cho nên, bọn họ mới muốn mang cậu qua nhốt lại trêu đùa một chút.”
Nhưng chờ một đám người cưỡng ép Lý Tú mang qua, bọn họ cũng không tìm được cánh cửa kia.
Sau đó chính là lúc bắt nạt, giấy dán tường rơi ra, lộ sự tình đầy quỷ dị.
Cũng chính từ sau ngày đó, tất cả đều trở nên không bình thường.