Nửa năm ở nhà thiếu niên, người phụ nữ hết lần này đến lần khác dùng giọng điệu “ôn hòa” rót vào tai của Phương Càn An, điều này trực tiếp gây ra tác dụng ngược.
Phương Càn An chỉ cảm thấy trong miệng xuất hiện một mùi tanh, cả người đều bị quấy rầy.
"Đừng đem thứ này đặt trước mặt tôi, ghê tởm."
Anh rốt cuộc cũng mở miệng, giọng điệu cực kỳ không khách khí.
Khuôn mặt của người phụ nữ trắng bệch trong nháy mắt.
Cha của anh, Phương tiên sinh, chợt ngẩng đầu thoáng qua, sau đó cho Phương Càn An một cái tát cảnh cáo.
“Phương Càn An, gia giáo của con đi đâu hết rồi hả?”
Kết quả, ngay khi người đàn ông dứt lời, Phương Càn An đột nhiên đứng dậy, trực tiếp xốc cả bàn lên.
Những phiến đá đắt tiền rơi xuống đất phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, đá nhập khẩu từ Ý với giá cực lớn rơi vãi khắp nơi, bộ đồ ăn bằng sứ đắt tiền trực tiếp bị đập thành từng mảnh, trộn lẫn với những nguyên liệu cao cấp đắt tiền không kém, tất cả biến thành một đống hỗn độn trên mặt đất.
Canh, súp, nước.
Người phụ nữ sợ hãi, la hét lên rồi liền chạy trốn đến chỗ chủ nhân của những món đồ này.
Bảo mẫu và nhân viên bảo vệ vốn đang nghỉ ngơi trong phòng cũng nhanh chóng chạy ra vây quanh, sau đó nhìn cảnh tượng hỗn loạn này hai mắt nhìn nhau.
Mà Phương Càn An sau khi làm xong tất cả liền đứng lên, một cước đá ngã ghế, tiếp theo hai tay anh đút túi nhìn về phía cha mình.
"Gia giáo của tôi đi đâu thì tôi đếch biết, tôi chỉ biết, ừm, người gia giáo, sẽ không làm chuyện khi vợ mình còn chưa chết đã đưa tiểu tam về nhà?" Anh nghiêng đầu, nhìn thẳng về phía người đàn ông, "... Đúng rồi, hình như ông và mẹ tôi chưa ly hôn. Ông hỏi gia giáo của tôi đi đâu, tôi còn muốn hỏi ông, Phương Thành Khoa, đạo đức liêm sỉ của ông đi đâu rồi?”
Sau khi nói xong với một nụ cười chế nhạo. Ngay sau đó, liền thấy cha mình đứng lên.
Người đàn ông khỏe mạnh với thân hình cường tráng. Mà chiều cao kinh người của Phương Càn An chính là kế thừa từ Phương Thành Khoa.
"Thằng súc sinh... Lại ngứa da nữa à.”
Sắc mặt Phương Thành Khoa rất khó coi.
“À, người sinh người, súc sinh súc, tôi là thằng súc sinh thì ông không phải là lão súc sinh à ——"
"Bốp" một tiếng, tiếng của Phương Càn An bị tiếng vỗ tay của người đàn ông kia trực tiếp cắt đứt.
"Mày cứ phát điên đi, giống hệt người mẹ điên khùng kia."
Hiển nhiên, hành vi của Phương Càn An trực tiếp khiến Phương Thành Khoa mất mặt trước người tình nhỏ, người đàn ông tức giận không ít.
Theo lệnh của ông chủ, Phương Càn An trực tiếp bị người đè trên mặt đất. Đó là nhân viên an ninh mà Phương Thành Khoa đã bỏ ra không ít tiền thuê về. Ngay cả Phương Càn An đánh nhau ở trường học đã được coi là vô địch, nhưng đối mặt với các chuyên gia được huấn luyện bài bản, cuối cùng anh vẫn bại trận.
Khớp gối và khuỷu tay đều đau đớn, Phương Càn An bị người ấn đầu nửa quỳ trên mặt đất.
Một nhân viên gia đình nhát gan run rẩy đến, đưa cho Phương Thành Khoa một chiếc thắt lưng.
Thắt lưng không nhẹ rất nặng.
Người đàn ông cao lớn quấn thắt lưng lên cổ tay mình một vòng, sau đó nắm một phần còn lại trong lòng bàn tay mình, đầu kia của thắt lưng từ trong tay ông buông xuống, giống như một con mãng xà màu đen hơi lắc lư.
“Lão già chết tiệt, có bản lĩnh liền buông tôi ra, cùng một đấu một.”
Phương Càn An nhìn chằm chằm cha mình, thầm gào thét.
Nhưng giọng nói lại nghẹn trong cổ họng, anh phát hiện ra mình không nói được lời nào.
Kỳ thật hai người phía sau anh không dùng nhiều sức lắm, dù sao, vị trí hiện tại của Phương Càn An cũng là người thừa kế duy nhất của nhà họ Phương, ai cũng không dám ra tay thật sự.
Nếu như liều mạng giãy dụa, Phương Càn An biết mình vẫn còn có cơ hội thoát khỏi vòng khống chế.
Nhưng trên thực tế, dưới sự khống chế của hai nhân viên an ninh, anh chỉ có thể quỳ xuống không nhúc nhích, trong nháy mắt Phương Thành Khoa lấy thắt lưng ra, anh giống như trúng phải lời nguyền không thể động đậy được.
Mà Phương Thành Khoa cũng không bỏ qua nỗi sợ hãi thoáng qua trên mặt Phương Càn An, người đàn ông trong nháy mắt cảm thấy an tâm.
Ông giơ cao cánh tay, đem thắt lưng mạnh mẽ hướng trên người Phương Càn An.
Mang theo tiếng gió thổi, thắt lưng nặng nề quất lên người Phương Càn An.
Điều đầu tiên xuất hiện không phải là cảm giác đau đớn do bị đánh mạnh, mà là cảm giác bỏng rát dữ dội cùng cơn đau bắt đầu đốt cháy các dây thần kinh như một ngọn lửa.
Phương Càn An có thể cảm nhận được cánh tay và lưng của mình dần trở nặng nề hơn—— Phương Thành Khoa đánh người rất có kinh nghiệm, chưa bao giờ để lại dấu vết ở nơi dễ thấy.
“Phách——"
"Giống như các sư phụ đã nói, đáng lẽ tao nên cho mày chết trong bệnh viện. Một tên ác quỷ đoản mệnh trời sinh, tao nghĩ mọi cách nuôi mày khôn lớn, quả nhiên nuôi một tang môn tinh, lớn như vậy không thấy chút chuyện tốt nào, tất cả đều làm xấu vận may của cha mày ..."
“Bộp.”
Trong phòng ăn trang trí xa hoa lộng lẫy, tiếng đánh đập nặng nề kéo dài suốt nửa giờ.
Mắt thấy đầu Phương Càn An đổ đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt anh trở nên trắng bệch, nhưng vẫn không kêu lấy một tiếng, sắc mặt Phương Thành Khoa biến đổi khó lường, cuối cùng đành thở hồng hộc buông thắt lưng trong tay xuống.
"Một ngày nào đó mày cũng sẽ ở cùng một chỗ với mẹ mày. Thằng điên..."
Phương Thành Khoa nhìn con trai trên mặt đất, đó là khuôn mặt giống hệt khuôn mặt của ông, nhưng ông dường như có thể nhìn thấy người phụ nữ kia, người đang nghiêm khắc nói là "vợ" của ông.
Gầy gò giống hệt một bộ xương, quả thực chẳng khác gì quái vật, người phụ nữ ấy chính là như vậy, ngã xuống mặt đất với vẻ mặt vô cảm, ánh mắt không biết đang nhìn thứ gì.
[ "Phương Thành Khoa, nó sẽ không bỏ qua cho chúng ta”】
["Tôi biết... nó chắc chắn sẽ quay lại để tìm chúng ta... vù vù vù..."】
【"Là lỗi của chúng ta, Thành Khoa, chúng ta thật sự sai rồi, sao chúng ta có thể đối xử với một đứa trẻ như vậy, còn có Tuyết Lâm, chúng ta cũng có lỗi với cô ấy..."】
【"Nhưng tôi có thể làm gì, vù vù... Tuyết Lâm xin lỗi, thật sự xin lỗi... Nhưng Tiểu An à, Tiểu An là con của tôi, tôi không có cách nào...".]
[Thành Khoa, tôi biết, ông cảm thấy tôi điên rồi, nhưng tôi thì không... Hì hì... Tôi tỉnh táo hơn so với bất cứ ai, nhìn kìa, Tuyết Lâm mang theo đứa nhỏ kia, vẫn nhìn chúng ta... ông có thấy không? Cô ấy nói rằng sẽ cho chúng ta sống không bằng chết, vĩnh viễn rơi xuống địa ngục..."]
【"Trốn không thoát, Thành Khoa.”】
["Không ai có thể trốn thoát.”】
......
Bên tai phảng phất lại vang lên tiếng liên tục lải nhải của người vợ trước khi tinh thần suy sụp.
Phương Thành Khoa cảm thấy ớn lạnh một cách khó hiểu, nhưng rất nhanh, ông ấy lại vì sự hèn nhát bất chợt của mình mà càng trở nên tức giận.
Ông một cước đá Phương Càn An, người đã sớm kiệt sức nằm dưới nền đất, lúc này ông mới quay đầu, nhìn cô tình nhân bé nhỏ của mình.
"Tiểu Mỹ, em thay quần áo trước đi, chúng ta ra ngoài ăn."
Người phụ nữ trải qua sự khϊếp sợ vừa rồi, sắc mặt cô ta tái nhợt ngay cả lời nói cũng sắp nói không ra.
"Nhưng, nhưng..."
Cô ta nhìn Phương Càn An, giọng điệu sợ hãi.
"Nghe lời."
Phương Thành Khoa trầm mặt, người phụ nữ trong nháy mắt liền im lặng, sau đó dựa sát vào bên cạnh ông, theo ông rời khỏi nhà.
Nhìn thang máy của người đàn ông đi xuống, số tầng hiện lên là một, lúc này bảo mẫu chăm sóc Phương Càn An mới lo sợ chạy tới bên cạnh anh.
"Tiểu thiếu gia, trời ạ, con thấy thế nào? Tôi nói này, sao con lại như vậy chứ biết tính tình ông Phương không tốt, con đừng chống đối với ông chủ làm gì. con xem vết thương của con này, haizz, con chờ dì đi lấy thuốc cho con…”
Bảo mẫu Tô mặt mày ủ rũ nhìn nam sinh từ trên mặt đất lảo đảo đứng lên, thần sắc sầu khổ lải nhải nói.
"Không cần."
Tuy thân thể anh đau như lửa đốt, nhưng Phương Càn An vẫn nhịn không nghiến răng nghiến lợi, giả vờ bình tĩnh nói.
"Lát nữa con về phòng tự bôi là được rồi, lần trước thuốc còn chưa dùng hết."
Vừa nói, Phương Càn An đã xoay người, đi về phía phòng mình trên lầu hai.
Dì Tô vẻ mặt khó xử, đi theo sau hai bước.
Nhưng Phương Càn An cũng không quay đầu lại, anh cố gắng chống đỡ thân thể đi nhanh vào phòng, nặng nề ngã vào cửa.
"Mẹ kiếp, đau chết đi được.."
Vừa đóng cửa, Phương Càn An rốt cuộc không khống chế được biểu tình trên mặt, thần sắc méo mó kêu đau một tiếng, anh ngồi trên mặt đất.
Sau khi Phương Càn An ngửi điều hòa một lúc, anh mới hồi phục được một chút sức lực, khom người đi vào phòng tắm gắn liền với căn phòng, cẩn thận cởϊ qυầи áo trước gương.
Là một thiếu niên trẻ, thể hình cơ thể của anh không tồi, khung xương nở nang, đường nét cơ bắp rất rõ .
Tuy nhiên, chính cơ thể được cho là đẹp mắt này, lại chứa đầy những vết bầm tím và sẹo có độ sâu và màu sắc khác nhau. Một số đã bắt đầu chuyển sang màu vàng và sắp phai màu, trong khi một số khác vẫn có màu tím đậm đến kinh ngạc. Còn những vết bầm tím vừa rồi trên anh, chúng nối tiếp nhau vẫn còn đỏ tươi.
Phương Càn An không quá để ý đến vết bầm tím bám trên người mình, anh hơi nghiêng người, nương theo gương cẩn thận quan sát sườn hông của mình, xác định vết sẹo phẫu thuật chừng ba mươi cm trên thắt lưng không có bất kỳ dấu vết bị đánh nào lưu lại, lúc này thần sắc căng thẳng của anh mới trở lại bình thường.
"Lão già súc sinh ——"
Phương Càn An sắc mặt méo mó mắng một câu.
"Đá chỗ nào không đá, dám đá eo của ông đây."
Trước khi đi, một cước kia của Phương Thành Khoa quá đột ngột, Phương Càn An cũng không để ý bảo vệ chỗ kia, cả người thiếu chút nữa bị dọa chết.
Rất may, Phương Thành Khoa không đá được vào vị trí này.
Ngay khi tinh thần được thư giãn, cơn đau dữ dội trở nên khó chịu hơn.
Phương Càn An đang cố gắng chịu đựng, cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa của dì Tô.
"Càn An à, buổi tối hôm nay con chưa bỏ gì vào bụng, dì có làm chút đồ ăn khuya cho con này, nếu con đói bụng thì ăn một ít đi."
Biết rõ tính cách của Phương Càn An, sau khi đặt mâm cơm ở cửa xuống, dì Tô liền rời đi.
Mà Phương Càn An sau khi xác định ngoài cửa không có động tĩnh gì khác, anh vội vàng mở cửa, kéo khay đựng thức ăn vào trong phòng.
Anh thật sự sắp đói chết rồi——
Cho dù trưa hôm nay anh có đi theo đám người hầu của anh đến căn tin trường học ăn cơm, nhưng cũng không biết như thế nào, đầu bếp chính được xưng là mời từ khách sạn năm sao kia về, hôm nay lại phát điên.
Làm cái gì đó rất khó ăn.
Hơn nữa buổi sáng còn bị dọa cho sợ tột độ, sau khi Phương Càn An nếm thử một đũa liền bỏ ăn, cứ như vậy mà đói đến bây giờ, dạ dày anh sắp xoắn lại với nhau.