Thăng Quan Thấy Hỉ

Quyển 1 - Chương 44: Anh trai quỷ

Là một đứa trẻ được nuôi dưỡng bởi "tiên cô", lá gan của Lý Tú cũng được coi là rất lớn trong số các bạn cùng trang lứa. Cậu vốn tưởng rằng, nhìn thủ đoạn ngày thường của bà ngoại để lừa gạt người khác, cậu đã sớm không còn thấy sợ hãi đối với loại thần ma quái quỷ này rồi.

Nhưng...

Từ ngày cậu trở về từ biệt thự nhà họ Tiếu, liền gặp phải không ít chuyện kỳ quái.

Cứ coi như thần kinh của cậu là bê tông cốt thép, thì ít nhiều cũng cảm thấy có chút sợ hãi.

Trước khi sắc trời hoàn toàn tối sầm lại, Lý Tú đã áp chế được sự bất an trong lòng. Chân bước lên cầu thang xi măng có viền đen bóng, chạy như điên một mạch đến cửa nhà mình. Còn chưa mở cửa, Lý Tú lại nghe được tiếng khóc nức nở quen thuộc.

Vẫn là vị khách quen luôn đến gặp bà ngoại, phải không? Lý Tú cúi đầu, vừa cố gắng điều chỉnh hơi thở, vừa thuận tay đem giày cao gót cũ ở cửa sắp xếp chỉnh tề sang một bên, sau đó cậu mới đẩy cửa đi vào cửa.

Mọi thứ vẫn giống như bình thường.

Vẫn là gian phòng tối tăm vô cùng, vẫn là bà ngoại đang ngồi trước bàn thờ trong phòng khách tối om, cùng người phụ nữ trung niên đang cúi đầu khóc đưa lưng về phía Lý Tú.

Lý Tú cách rèm cửa liếc mắt một cái, cảnh tượng quen thuộc ngược lại làm cho cậu cảm thấy an tâm.

"Bà à, con đã về."

Cậu kêu lên theo thói quen.

Bà ngoại dường như từ sâu trong phòng khách hừ nhẹ một tiếng đáp lại, âm anh mơ mơ hồ hồ nghe không rõ.

Có khách ở đây, Lý Tú cũng không để ý. Mang theo túi xách của mình và trở về phòng.

Kết quả cậu vừa mới thay đồng phục học sinh, đang chuẩn bị đi vào phòng tắm rửa mặt —— vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy thân hình của bà ngoại. Động tĩnh của bà rất nhỏ, Lý Tú cũng không biết rốt cuộc bà đã đứng ở cửa bao lâu.

Đôi mắt của bà đã bị mờ từ nhiều năm trước, viền nhãn cầu đen được bao phủ bởi một lớp màu xám mờ nên khi nhìn người, đôi mắt bà vẫn luôn có ánh nhìn khép hờ. Và vì tuổi già, lớp mỡ dưới da teo tóp đã mất từ

lâu, giờ chỉ còn lại một lớp da mỏng, nằm giữa chiếc cổ và chiếc cằm gầy guộc như hai tấm màng mỏng.

"Bà ngoại?!"

Dù là Lý Tú, cũng bị bà ngoại dọa cho hoảng sợ.

"Làm sao vậy... Khách đi chưa ạ?”

Cậu bị ánh mắt thẳng thừng của bà ngoại nhìn chằm chằm đến toàn thân khó chịu, cậu không khỏi hỏi.

Bà ngoại trầm mặc một lúc lâu, rất lâu, ánh mắt mới chậm rãi chớp một cái.

"A Tú, nhớ đi đưa cơm cho anh trai."

Bà lẩm bẩm trả lời.

"Nhất định phải để anh trai của con ăn no. Ăn cơm no, nó mới biết nghe lời..."

Kể từ khi bà ngoại bắt đầu hồ đồ, một cái gì đó tương tự đã xảy ra không phải là một hoặc hai lần. Ngày xưa khôn khéo xảo quyệt, có thể dựa vào một cái miệng làm cho khách tin tưởng, hiện giờ trong lòng phảng phất chỉ còn lại một chuyện, chính là để cho "anh trai" không tồn tại kìa của A Tú ăn no.

Bà dường như cực kỳ sợ hãi về việc "anh trai" ăn không đủ no.

Nhưng nếu Lý Tú tỉ mỉ hỏi, bà lại ăn nói úp nói mở, chưa từng nói rõ với cậu.

Mấy lần, Lý Tú cũng chỉ có thể xem bà ngoại là bà lão tính tình cổ quá mắc chứng vọng tưởng.

"Dạ cháu thay quần áo xong đi liền."

Lý Tú trước sau như một trấn an bà ngoại, mở miệng nói.

Nhưng mà ngay khi cậu chuẩn bị đi vào phòng bếp múc gạo, ma xui quỷ khiến trong đầu cậu vang lên tiếng dặn dò kia của ông lão sắc mặt trắng bệch trong công viên.

【Thi thực đồ ăn không phải là việc mà cháu có thể làm được, những thứ bò ra từ ngạ quỷ đã là thứ chết người, huống chi là thứ cháu đang mang trên lưng bây giờ....】

"Bà ngoại..."

Động tác của Lý Tú dừng lại, lúc ý thức được, lời đã nói ra.

"Chuyện cháu đưa cơm cho anh trai, rốt cuộc là đang làm cái gì vậy? Đây có phải là những gì người đó nói, thi thực là cái gì?”

Tiếng của thiếu niên càng ngày càng nhỏ.

Kỳ thật trước khi về nhà Lý Tú đã dùng điện thoại di động tra qua cái "thi thực"mà ông lão kia nói, đó là việc dùng phương thức huyền học, bố thí cho chúng sinh ngạ quỷ, để cho chúng nó thoát ly ác đạo gì đó.

Nhưng Lý Tú suy nghĩ một hồi, lúc mình đưa cơm cho “anh trai” cũng không có niệm kinh niệm chú, cũng không có cảm nguyện cảm hóa, nhìn qua như thế nào cũng không liên quan đến thi thực.

“Thi thực gì vậy? Con đi đưa cơm cho anh trai đi.”

Quả nhiên, cho dù mở miệng hỏi như thế nào, bà ngoại vẫn mang theo vẻ mặt không biết gì..

Lý Tú nhìn bà ngoại một lượt, cảm thấy vi diệu, bà ngoại nói không chắc, cũng không biết "thi thực" trong thuật ngữ là cái gì. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Lý Tú vẫn biết, bà ngoại kỳ thật chính là một thần bà lừa đảo một chút kiến thức đào tạo chuyên nghiệp cũng không có.

Nhưng không biết vì cái gì, vừa nghĩ đến điểm này, Lý Tú ngược lại cảm thấy thoải mái một chút.

...... Coi như tất cả chỉ là mê tín dị đoan của bà ngoại đi.

Cậu nói với bản thân mình.

Sau đó như thường lệ, vào ban đêm cậu múc gạo sống, mang đến căn phòng chật hẹp, rồi đặt chén gạo ở dưới gầm giường.

"Anh trai, ăn cơm thôi."

Lý Tú theo thói quen nói một tiếng.

Sau khi đặt bát xuống, cậu cũng không biết tại sao mình lại đứng trong phòng một lúc.

Lần này dưới gầm giường không còn truyền đến tiếng bát bị lật úp nữa.

Ngược lại trên lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân nặng nề, ngay sau đó chính là "Phanh" một tiếng trầm đυ.c, một bóng dáng ướt sũng trực tiếp đυ.ng vào chiếc bàn phủ đầy bụi bặm.

Lý Tú kinh hãi, thuận thế nhìn lại, ngược lại không thấy rõ là thứ gì phủ lên ngoài cửa sổ nhà mình, chỉ có thể nhìn thấy một vật mềm đen nhánh.

Giống như... Cây lau nhà?

Lý Tú nhìn bóng dáng mơ hồ không rõ, hơi lắc lư, cùng với vết ướt nó để lại ngoài cửa sổ thủy tinh, cậu hơi nhíu mày.

Cậu ở tòa nhà cực kỳ cũ kỹ này, bởi vậy người thuê nhà phần lớn đều có tố chất không cao.

Lý Tú đoán chừng, đây chính là người trên lầu sau khi rửa cây lau nhà trực tiếp đặt cây lau nhà ướt lên cửa sổ chống trộm lồi ra ngoài, sau đó đầu cây lau nhà trực tiếp dán vào cửa sổ nhà Lý Tú.

Chuyện tương tự lúc trước cũng đã phát sinh không ít lần, nhưng hôm nay Lý Tú thật sự rất kiệt sức, hiện tại cậu cũng không có kinh nghiệm để đi tìm lầu trên cãi nhau. Hơn nữa, trong phòng này cũng không có ai...

Thôi bỏ đi.

Lý Tú xoa xoa huyệt thái dương, mệt mỏi rời khỏi phòng.

*

【 ô ô ——】

Lý Tú kiệt sức đương nhiên sẽ không biết, sau khi cậu rời đi, "cây lau nhà" ngoài cửa sổ run rẩy.

Đầu người treo ngược, đôi mắt đỏ ngầu run lên vì sợ hãi tột độ

Những vết nước có mùi hôi thối không ngừng từ trên người đó chảy ra, cuốn sạch bụi bặm không biết bao nhiêu năm tích tụ trên mặt cửa sổ, tạo thành những vết nước hình cành cây.

Một bóng người cao lớn lặng lẽ xuất hiện trong căn phòng chật hẹp đầy những mảnh vỡ.

Hắn cứ ngồi ngay ngắn trên giường bụi bặm như vậy, những ngón tay mảnh khảnh không có móng tay thật cẩn thận đặt ở bên cạnh bát đầy gạo chưa nấu.

[A Tú của anh ơi…]

Một tiếng nỉ non mơ hồ từ trong bóng tối truyền ra.

[Thật sự đáng yêu vô cùng.]

Bóng người cao lớn chậm rãi cúi người xuống, vùi mặt vào trong chén.

Một ngụm, lại một ngụm.

Hắn ăn gạo sống trong bát với sự hài lòng. Trong bóng tối liên tục truyền đến tiếng nhai của "rắc rắc".

[Cho nên, em vẫn luôn trêu chọc người khác..]

[À, nếu không có anh, A Tú nhà ta, phải làm sao bây giờ.]

...

Nhà họ Phương 7 giờ tối.

Nhà họ Phương tọa lạc ở tòa nhà Landmark cao cấp nhất thành phố A, cả tòa nhà chỉ có một căn hộ hai tầng lớn.

Phương Càn An theo người cha vẻ mặt lúc nào cũng xám xịt của anh trở về từ thành phố Bắc Kinh, từ bỏ những khu biệt thự khác và trực tiếp sống ở đây.

Theo anh thấy, nơi này cũng không có gì đáng chê, tốt xấu gì tòa nhà cũng là của nhà thiết kế nổi tiếng, nhà cửa trang trí rất tốt, có điều diện tích lớn màu xám đen trắng nhìn không giống nơi người sống, không có hơi người.

Mấy ngày nay, ngôi nhà này, hiếm khi có mùi thức ăn.

"Càn An, làm sao vậy con, cô thấy con không động đũa, là do món ăn hôm nay không hợp với khẩu vị sao?"

Trên bàn ăn vang lên giọng của người phụ nữ hơi nịnh nọt.

Phương Càn An đang nhìn điện thoại di động liền ngẩng đầu lên, lãnh đạm nhìn thoáng qua người phụ nữ trẻ tuổi trên bàn ăn.

Ngay cả những đường nét trên khuôn mặt đầy dấu vết giả tạo cũng không che giấu được lượng collagen dồi dào trên khuôn mặt người phụ nữ, Phương Càn An nhìn cô ta có chút quen mắt, sau đó lơ đãng tra cứu trên mạng. Quả nhiên, cô ta là một ngôi sao nhỏ, và nhìn vào bách khoa toàn thư, cô ta... lớn hơn anh không ít tuổi.

Nhưng một người phụ nữ như vậy lại trở thành bạn gái của cha anh.

Ánh mắt Phương Càn An chuyển đến người đàn ông cao lớn ở đầu kia bàn ăn, rất khó che giấu sự mỉa mai trong mắt.

Nhưng đại khái anh cũng hiểu được sự lựa chọn của phụ nữ—— Tuy trong mắt Phương Càn An, người đàn ông kia chính là một tên lão già chết tiệt, nhưng xét về diện mạo thì đối phương lại chiếm ưu thế hơn so với các doanh nhân cùng tuổi giàu có. Hơn nữa nhà họ Phương còn là đại biểu cho tài phú vừa có quyền vừa có thế, cũng không có gì kỳ lạ khi nhiều người như con thiêu thân lao vào lửa bám chặt lấy người đàn ông không buông.

Về phần người phụ nữ xuất hiện trên bàn ăn, cô ta không còn giống như những người phụ nữ trang điểm đậm trước đây, quyến rũ mê hồn, nhìn cô ta vẫn là một người vợ đảm, người mẹ đảm đang...

À, ông già cũng đã đến tuổi ăn không tiêu rồi, chắc đang nghĩ đến chuyện dưỡng già.

Khó trách lại còn mang người này về nhà.

Phương Càn An không nhìn thấy gì, cũng không lên tiếng.

Người phụ nữ quan sát thiếu niên với khuôn mặt lạnh lùng trên bàn ăn, đôi mắt hiện lên sự căng thẳng. Cô ta rõ ràng hơn bất cứ ai, bữa tối hôm nay đối với mình mà nói rốt cuộc quan trọng như thế nào, lúc này cô ta nhịn không được lại đẩy Phương Càn An.

"Càn An hiện tại vẫn là học sinh mà, dùng não khá nhiều, đây đây, ăn chút hải sâm đi con, cái này rất tốt với cơ thể lắm..."

Giọng điệu của người phụ nữ vô cùng từ ái và ôn hòa, giống như cô ta thật sự xem Phương Càn An là con của mình vậy.