Lý Tú hít một hơi khí lạnh, liên tục đi về phía sau.
Không cẩn thận giẫm lên viên gạch trơn trượt bên bờ, cả người thiếu chút nữa trực tiếp ngã xuống, sau đó theo bùn trên bờ trượt xuống nước.
“Cẩn thận!”
May mắn thay, tại thời khắc nguy cấp, bỗng nhiên có người từ phía sau dùng sức kéo cậu một cái, lúc này mới làm cho Lý Tú ổn định thân thể, không đến mức càng thêm sương giá trong cơn sốt nhẹ
“Từ đâu tới đấy, sao không cẩn thận gì hết, nếu rơi xuống nước thì phải làm sao hả ——”
Giọng nói thô lỗ, ồn ào nghe như đang mắng chửi ai đó vang lên.
Lý Tú giật mình một cái, cả người giống như là bị người ta trực tiếp kêu tỉnh lại trong nửa mê, đầu óc trong nháy mắt lay tỉnh không ít.
Một ông lão nhìn qua năm sáu mươi tuổi đang dựng thẳng lông mày đứng bên cạnh cậu, hướng về phía cậu hùng hùng hổ hổ, nhìn qua dường như có chút quen mắt, Lý Tú lại nhớ không ra mình có thật sự đã gặp qua hay không.
"Con xin lỗi. Cảm ơn ông ạ! ”
Tuy rằng đối phương nhìn qua tính tình không tốt, giọng điệu cũng siêu cấp không ổn, nhưng Lý Tú thở hổn hển, chỉ có thể liên tục nói cảm ơn.
Cậu nhịn không được nhìn bùn trên bờ, phía trên còn lưu lại dấu chân của cậu.
Mà chính cậu cũng không biết, mình làm sao có thể chạy đến chỗ gần như vậy, rõ ràng lúc trước mỗi lần đều là đứng ở trên bậc thang tùy tiện rắc gạo xuống nước, lần này lại quỷ mê tâm khiếu càng gần.
Hơn nữa, còn có những con cá kia cũng không thích hợp...
Hơi thở của Lý Tú có chút nặng nề, tim đập nhanh đến dọa người.
Cậu không tự chủ được lại nhìn hồ nước, cũng chính trong nháy mắt này, những con cá kia sớm đã trở lại đáy nước, biến mất không thấy. Lúc này, Lý Tú chỉ có thể nhìn thấy mặt nước còn lưu lại làn sóng lăng tăng.
Nháy mắt vài cái, Lý Tú bỗng nhiên có chút không xác định được mình vừa rồi đến tột cùng nhìn thấy cái gì.
Thực sự có loài cá mang khuôn mặt của một người đàn ông sao?
"Này, còn ở chỗ này xem cái gì, cậu thật sự muốn nhảy xuống nước thử à?!"
Ông lão bỗng nhiên đưa tay thô bạo túm lấy Lý Tú một cái, căn bản không đợi Lý Tú phản ứng lại, liền trực tiếp kéo thiếu niên chân không tiện trở lại trên đường đi của công viên.
"Cháu, cháu không có, cháu chỉ nghĩ là muốn..."
"Nghĩ cái gì mà nghĩ, những chỗ như thế này cháu căn bản cũng không nên đến."
Ông lão đơn giản thô bạo cắt ngang lời Lý Tú, sau đó đẩy cậu về phía lối ra công viên.
"Nơi này quá nguy hiểm, sau này cháu cũng đừng tới."
"A?"
Lúc đó Lý Tú mới nhận ra rằng ông lão đang đeo một chiếc băng tay màu đỏ trên cánh tay của mình. Tuy nhiên, chiếc băng đội trưởng màu đỏ trông đã phai màu và các ký tự màu vàng trên đó đã bị lốm đốm đến mức không thể phân biệt được các ký tự đó là gì.
Đây là... Quản lý công viên?
Lý Tú đã tới nơi này lâu như vậy, nhưng hoàn toàn chưa gặp qua quản lý công viên. Lúc này bị đối phương đuổi đi, cậu liền có chút ngây ngô.
Nhưng bản thân Lý Tú cũng không phải loại thiếu niên phản nghịch thích đối đầu với người khác, vừa rồi cậu thiếu chút nữa liền rơi xuống nước, lúc này bị ông lão mắng một trận, cậu cực kỳ thành thật rụt cổ, vô cùng nghe lời
mà xoay người lại, chuẩn bị theo ông lão nói rời khỏi công viên.
"Này, thằng nhóc kia!"
Kết quả, ngay khi Lý Tú sắp bước ra khỏi công viên, lại nghe thấy ông lão ở phía sau cậu rất xa, kêu cậu.
Lý Tú quay đầu lại, phát hiện ông lão đeo băng màu đỏ vẫn đứng ở trên đường mòn công viên, đang nhìn cậu.
"Sao vậy ạ?"
"Nhóc con, sau này không cần phải làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa."
Sắc mặt ông lão có chút xám xịt, có lẽ là cách một khoảng xa, âm thanh nghe hơi rầu rĩ.
"Dạ, cháu biết rồi ạ, hôm nay là do cháu không cẩn thận."
Lý Tú vốn còn tưởng rằng đối phương đang nói đến chuyện cậu cho cá ăn ở bờ hồ, cậu đang muốn giải thích với đối phương rằng bình thường cậu không có lơ mơ như vậy, thì chợt nghe thấy lời tiếp theo của ông lão.
"Thi thực đồ ăn không phải là chuyện có thể làm được, những thứ bò ra từ ngạ quỷ đều là thứ đáng chết, huống chi là thứ mà cháu đang mang trên lưng bây giờ…”
"Cái gì ạ?"
Lý Tú kinh ngạc mở to hai mắt.
Cậu còn chưa hiểu những lời thần bí lải nhải trong miệng đối phương rốt cuộc là có ý gì, ông lão kia lại đột nhiên dừng lời, ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Tú, khuôn mặt càng thêm xám xịt.
Vẻ mặt hung ác vừa rồi, nhìn qua rất giống như ông lão làm khó để cướp chỗ ngồi trên xe buýt, nhưng hiện tại vẻ mặt ấy lại vô cùng sợ hãi, giống như nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ khủng khϊếp.
"Tạo nghiệt. Quá tạo nghiệt..."
Xa xa, Lý Tú thông qua hình dạng miệng suy đoán ông lão đang kinh hoảng thì thào thì thầm, sau đó đối phương liền nhanh chóng xoay người rời đi.
Ngược lại Lý Tú một lần nữa, bốn phía xung quanh căn bản không còn thấy bóng dáng ông lão kia đâu.
“Rầm …”
Trong hồ nước dương như có thứ gì đó đột nhiên động một cái, phát ra tiếng nước.
Công viên dường như yên tĩnh hơn trước.
Nhưng hiện tại Lý Tú phát hiện ra bản thân cậu căn bản không dám nhìn về phía hồ nước.
...... Cậu không biết chính xác những gì cậu sẽ thấy.