Lý Tú sửng sốt một chút, sau đó gật đầu.
“Dạ vâng, thầy ấy nói sẽ giúp em giải quyết một số câu hỏi, nhưng khi tiết học thứ ba bắt đầu, phòng giáo vụ đã đến tìm em, nên em buộc phải rời đi."
"Ra là như vậy, thầy Âu Dương tìm em có việc gì vậy?"
"Việc gì ạ?"
Lý Tú có chút mờ mịt.
"Dạ, cái kia, có gì không ổn sao..." Lúc này giáo viên toán đang bất giác cau mày, cô có chút xấu hổ khi tiếp tục hỏi thăm.
Có gì đó không ổn sao?
Trong nháy mắt Lý Tú liền nghĩ đến lúc cậu rời đi, sắc mặt Âu Dương bỗng nhiên trở nên xanh mét, còn hỏi câu không đầu không đuôi kia.
"Lý Tú, em vừa thấy gì à? ”
Sau một thời gian ngắn im lặng, Lý Tú rũ mắt xuống và nhẹ nhàng lắc đầu.
"Không ạ. Thầy Âu Dương thấy em có việc liền để em đi.”
Giọng nói của Lý Tú không chút dao động.
Giáo viên Toán cũng không để ý đến sự mất tự nhiên rất nhỏ của Lý Tú. Kỳ thật cô cũng chỉ bất chợt nhớ tới nên tùy tiện tìm Lý Tú hỏi, sau khi nghe Lý Tú trả lời, cô hơi nghiêng đầu nói với điện thoại một câu: "... Vâng, các học sinh nói rằng không có gì bất thường.”
Nói xong cô ấy cười khổ một cái, hướng về phía Lý Tú xua tay.
"Vậy không sao đâu, Lý Tú, em về nhà trước đi, đừng ở bên ngoài nữa, trời gần tối rồi , về nhà sớm một chút an toàn hơn."
Dứt lời, cô Trần tiếp tục ôm giáo án đi theo hướng ngược lại với Lý Tú.
Lý Tú đứng tại chỗ một hồi, sau đó mới bước đi rời khỏi trường.
Âu Dương bỗng nhiên không thấy, buổi chiều cũng không lên lớp dạy học...
Thông qua những lời nói vừa rồi của cô Trần vô tình tiết lộ ra, Lý Tú ở đáy lòng suy đoán.
Trên lý thuyết mà nói Âu Dương là một người đàn ông trưởng thành, biết rõ sẽ không có chuyện gì, nhưng trong đầu Lý Tú lại không khống chế được hiện ra từng cảnh tượng lúc trước ở trong phòng làm việc âm u bất thường.
Cậu có hơi không yên tâm.
Cảm giác ớn lạnh lần nữa theo đầu bả vai không ngừng lan ra toàn thân, Lý Tú bất giác nắm chặt đồng phục học sinh, cơ thể phát ra từng trận rét run.
Tuy rằng rất muốn lập tức về nhà, tắm nước nóng rồi nằm trên giường nghỉ ngơi một chút, nhưng trong túi còn sót lại gạo chưa nấu của anh trai để lộn xộn trong cặp sách.
Lý Tú nhíu mày, không chậm trễ hay đi đường vòng như thường lệ, vòng đến công viên nhỏ mình bình thường đến.
Công viên gần khu phố cổ và đã rất cũ. Ở đây hoàn toàn không có cảnh quan, càng không có trò chơi. Thùng rác ven đường đã sớm thiếu tay thiếu chân, trên bãi cỏ hoang vu cũng đầy rác rưởi, nghiễm nhiên là một cảnh tượng hoang vắng. Cũng chính vì vậy, trên đường phố lúc hoàng hôn rõ ràng còn nhộn nhịp người đến người đi, Lý Tú vừa rẽ vào công viên, chỉ cảm thấy chung quanh trống rỗng.
Không biết bao lâu rồi bụi cây không được cắt tỉa, nó che khuất ánh sáng trong công viên dường như tối hơn nhiều so với những nơi khác. Khi đi ngang qua góc vui chơi của trẻ em bị tàn phá gần như hoàn toàn, có thể thấy xích đu lắc lư trong gió, các bộ phận kim loại rỉ sét cùng với xích đu lắc lư phát ra âm thanh "két két", "két két", làm nổi bật bầu không khí bốn phía một mảnh cô đơn hoang vu.
Lý Tú không chậm trễ thời gian, vào công viên liền trực tiếp chạy tới hồ nước nhân tạo trong công viên mà đi.
Nước trong hồ đã có chút xanh biếc, nhưng bên trong cá lại nhiều hơn bình thường.
Có lẽ là bởi vì bình thường dùng gạo sống cho cá ăn nhiều lắm, cá nơi này cũng quen với việc Lý Tú cho ăn, cậu mới vừa đi đến bên cạnh hồ nước, trên mặt nước đậm màu xanh biếc liền cuồn cuộn nổi lên từng tầng lại từng tầng gợn sóng, bầy cá chi chít đã tụ tập trước mặt Lý Tú.
Loại công viên hoang vu này, trong hồ tự nhiên cũng không có khả năng là loại cá koi hoặc cá vàng đáng yêu —— cho dù chúng từng xinh đẹp, hiện tại cũng đã sớm trở thành hoang dã phai màu rồi. Hiện tại màu sắc cá trong ao phần lớn loang lổ ảm đạm, thân nước ác liệt làm cho không ít vảy cá trong khoảng cách đều sinh ra từng khối mụn nước phình to cùng khối u, chỉ có nhãn cầu phồng lên trên đầu cá, ít nhiều hiển lộ ra huyết thống của tiền bối chúng là cá cảnh.
Nhưng...
Những con cá này trước đây có kinh tởm đến vậy sao?
Lý Tú theo thói quen ném chút gạo còn sót lại trong túi vào trong nước, trên mặt nước nhất thời vang lên một tiếng, tất cả cá đều chen chúc mà đến, nó há cái miệng đầy máu và điên cuồng đớp những hạt nhỏ màu trắng kia.
Chúng nó đớp rất dữ dội, Lý Tú chỉ liếc mắt nhìn xuống nước một cái, cũng bởi vì thân thể đàn cá dị dạng làm cho cậu nhíu mày.
Trong trí nhớ khi cậu mới bắt đầu cho những con cá này ăn, chúng trông nhiều lắm là màu xám phải không? Nhưng bây giờ nhìn qua chúng đã có … một chút biến dạng.
Lúc nghĩ như vậy, Lý Tú bỗng nhiên cảm thấy rất nhiều ánh mắt đang rình mò cậu.
Cậu theo bản năng nhìn về phía ánh mắt truyền đến —— đúng lúc đối diện với đôi mắt trống rỗng của đàn cá.
Lúc này Lý Tú chợt nhận ra, nhãn cầu lồi ra của loài cá ở đây trông rất giống với nhãn cầu của con người lúc rơi ra khỏi hốc mắt. Còn những cái đầu béo ú và sưng phồng kia lại không giống cá, thay vào đó là giống những khuôn mặt người bị sưng vù lên, thâm đen, biến dạng dưới nước.
Mà bây giờ, những khuôn mặt ấy tầng tầng lớp lớp chen chúc cùng một chỗ, ở dưới mặt nước đυ.c ngầu nhìn chằm chằm Lý Tú.