Thăng Quan Thấy Hỉ

Quyển 1 - Chương 41: Anh trai quỷ

Sau khi hạ hỏa, Vương Vinh Phát ít nhiều cũng bình tĩnh một chút.

Đương nhiên, Lý Tú sau khi ra ngoài nhất định sẽ cáo trạng, nhưng mình không lưu lại vết thương ngoài da trên người cậu. Ừm, cùng lắm thì đến lúc đó tìm vài người làm chứng giả nói mình không làm gì cả... Không bằng chứng, Phương Càn An chẳng lẽ còn có thể ở trước mặt nhiều người, vì một người tàn tật mà làm khó mình sao?

Mang theo một chút thấp thỏm, Vương Vinh Phát nuốt nước miếng, ở trong lòng tính toán.

Hắn ta quay lại và đi ra ngoài cửa nhà vệ sinh.

Sau đó, từ khóe mắt của Vương Vinh Phát, hắn ta liếc nhìn chiếc gương trên bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh.

Gương chiếm gần một bức tường nhìn thẳng vào ngăn nhà vệ sinh.

Cảnh tượng phản chiếu, khiến động tác của Vương Vinh Phát đóng băng tại chỗ.

"Phanh——"

"Phanh——"

"Phanh——"

Cửa ngăn thường xuyên vang lên.

Hơi thở của Vương Vinh Phát dần dần trở nên nặng nề, hắn ta giống như một người máy đã lâu không bôi dầu, vô cùng gian nan quay đầu, nhìn về phía trên khoảng cách ở góc cao nhất.

Lúc tiến vào gian phòng này, hắn ta chỉ lo tìm kiếm bóng người trong nhà vệ sinh, tự nhiên cũng không có tâm tư nhìn lên trần nhà phía trên gian phòng.

Nhưng bây giờ, hắn ta rốt cuộc cũng đem ánh mắt hướng về vị trí kia.

Phía trên gian phòng nhà vệ sinh cuối cùng treo một bóng người mảnh khảnh.

Một sợi dây điện phế thải không được giấu trong quá trình cải tạo được treo trên trần nhà, và nó được quấn thành một chiếc vòng treo thô kệch, một khuôn mặt sưng tấy và xanh xao bị buộc vào chiếc vòng treo, khuôn mặt rũ xuống và cằm gần như chạm đến ngực.

Một đầu lưỡi thật dài thè ra, chặn cái miệng đang mở to. Một khuôn mặt rất đẹp trai từng được học sinh yêu thích, giờ trông méo mó và gớm ghiếc một cách dị thường.

Có lẽ... chỉ có lẽ, người đàn ông đã phải vật lộn rất nhiều khi chiếc vòng đó siết chặt, nên cổ anh ta giờ mới dài ra, gầy đi như vậy.

Nhưng trong phòng tắm không có gió, người đã chết bị kéo dài thành một dải dài đang lắc lư thường xuyên

Do đó, những ngón chân của anh ta thường xuyên đập vào cửa lớn của nhà vệ sinh hết cái này đến cái khác.

"Phanh——"

"Phanh——"

"Phanh——"

...

Buổi chiều bắt đầu tiết học, Lý Tú có chút lo lắng Phương Càn An sẽ tiếp tục chạy đến lớp học quấy rầy cậu.

May mắn thay, sau khi trải qua một lớp chính trị,vị thái tử gia kia dường như không có ý định tiếp tục tra tấn cậu nữa. Cái bàn trống tạm thời bị kéo đến trong góc lớp học vẫn hiên ngang đặt bên cạnh chỗ ngồi của Lý Tú, nhưng chủ nhân của bàn học lại không còn xuất hiện ở đây nữa.

Lý Tú âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Không có Phương Càn An quấy nhiễu, cuộc sống của Lý Tú rốt cuộc cũng trở về với quỹ đạo.

Trong cơn sốt nhẹ, Lý Tú lấy lại tinh thần để chống đỡ qua bốn tiết học buổi chiều, đầu óc cậu giời đây chỉ toàn giấy tờ và đề kiểm tra, cũng không còn chỗ trống để nhớ tới những lời thần quỷ vô căn cứ kia.

Cái gọi là "quỷ" mà cậu gặp ở tòa nhà tổng hợp vào buổi trưa, phải chăng chỉ là ảo ảnh do tinh thần của cậu quá căng thẳng trong bóng tối, bên cạnh đó còn liên tục bị ảnh hưởng bởi chàng thiếu niên sợ quỷ xung quanh kia?

Lý Tú tự nói với mình.

Nhưng...

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng một khi tập trung tinh thần vào học tập, Lý Tú vẫn cảm thấy rất khó để bình tĩnh.

Loại cảm giác này giống như, lúc đi khỏi nhà quên mất lửa nấu cháo trên bếp gas còn chưa tắt, rõ ràng ý thức bên ngoài đã quên hết thảy, nhưng trong tiềm thức vẫn luôn bất an và khủng hoảng như cũ...

"Thật là, đủ rồi."

Cùng với tiếng chuông tan học vang lên, Lý Tú xoa xoa thái dương và bả vai.

Cả ngày hôm nay, cậu đều cảm thấy bả vai mình nặng quá nặng, tình trạng thể chất kém cùng tâm trạng tồi tệ khiến Lý Tú căn bản không muốn ở trường nữa. Vừa tan học, Lý Tú với vẻ mặt khác thường trực tiếp xách cặp rời trường.

Ở hành lang, Lý Tú gặp giáo viên toán.

Nữ giáo viên đeo kính, đã hơn 40 tuổi, trong tâm trí của nhiều học sinh là một người nghiêm khắc khó tính, nhưng Lý Tú và giáo viên toán họ Trần này có quan hệ rất tốt. Cậu có thể cảm giác được, thật ra cô Trần là một người rất tốt, cho dù là ở trường học như Khải Minh là nơi chứa những cô chiêu cậu ấm chỉ chơi nhiều hơn học, nhưng cô Trần vẫn dốc sức buộc họ phải học hành cho nghiêm túc.

Lúc gặp cô Trần đang ôm giáo án thật dày, dùng vai và tai kẹp điện thoại di động, vừa đi vừa trò chuyện với người ở đầu dây bên kia.

"Ừm, đúng... Vào buổi chiều, cả hai lớp học của cậu ấy đều được tôi thế vào... Nói là tất cả mọi thứ vẫn còn trong văn phòng, nhưng người đã biến mất, cũng không xin nghỉ phép ... Tôi không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra... Dù sao cũng mệt muốn chết..."

Lý Tú thấy đối phương còn đang gọi điện thoại, liền lễ phép hướng về phía đối phương gật đầu xem như chào hỏi.

Đang lúc cậu định cứ như vậy rời đi, Trần lão sư giống như nghĩ tới cái gì đó liền gọi cậu lại.

"Cô Trần?"

"Lý Tú, cô nghe nói sáng nay thầy Âu Dương có tới tìm em đúng không?"

Giáo viên toán không chú ý đến điện thoại, hướng về phía Lý Tú hỏi.