Thăng Quan Thấy Hỉ

Quyển 1 - Chương 46: Anh trai quỷ

Đầu tiên Phương Càn An bưng canh lên, dì Tô là người miền Nam, anh uống canh hầm từ nhỏ đến lớn, rất ngon.

Thế nhưng, ngay khi canh gà tươi ngon vừa vào miệng, Phương Càn An liền không thể kiểm soát được phát ra tiếng nôn mửa

Thật kinh tởm.

Mặc dù hương vị vẫn là hương vị của canh gà, nhưng không hiểu sao Phương Càn An lại có thể nếm được một mùi tanh hôi ghê tởm.

Nó giống như những gì gã đã ăn trong căn tin vào buổi trưa hôm nay.

Trong nháy mắt, Phương Càn An mất khẩu vị.

Nếu như là bình thường, Phương Càn An nhất định sẽ không để bản thân mình chịu thiệt, nhất định anh sẽ nghĩ cách để lấy một ít đồ ăn, nhưng hiện tại toàn thân anh chỗ nào cũng đau nhức, không có hứng thú lục lọi đồ ăn nữa.

Thôi bỏ đi, đi ngủ cho rồi.

Phương Càn An nghĩ, sau đó liền nằm trên giường. Thế nhưng sau khi nằm xuống, trên tấm lưng bầm tím của anh lại đau đớn, anh lăn lộn trên giường một hồi lâu nhưng mãi cũng không thể ngủ được, cuối cùng vì muốn dời đi sự chú ý, anh đành phải lấy điện thoại di động ra xem.

Trên phần mềm liên lạc có 1 group chat chập chờn mấy hôm nay. Ban đầu nó là một nhóm chính thức được thành lập đặc biệt trong mỗi lớp học để thuận tiện cho việc liên lạc. Vào các ngày trong tuần, ngoại trừ giáo viên thường dán thông báo trên đó, không ai sẽ nói chuyện trong đó. Nhưng hôm nay, Phương Càn An chỉ nhìn thoáng qua liền phát hiện ra nhóm zombie này hóa ra lại là những xác chết lừa đảo. Nhấp vào và tìm kiếm, có vô số người đang trò chuyện và lướt nhanh trên màn hình, vô số tin nhắn mới hiện ra trước khi đọc xong một câu.

Chuyện này xảy ra khi nào?

Phương Càn An bình tĩnh lại, nhìn kỹ mới phát hiện, hôm nay trong nhóm náo nhiệt như vậy là bởi vì trong trường xảy ra chuyện.

Nói đúng ra, tin tức được chú ý nhất trong trường học là giáo viên tiếng Anh gặp chuyện không may —— Anh trực tiếp nghe một đoạn thoại được gửi trong nhóm lớp.

Nội dung giọng nói mơ hồ không rõ ràng, hơn nữa lời nói đầu không ai đáp lại, thoạt nghe, hoàn toàn giống như một tên điên lẩm bẩm sau khi tinh thần bị suy sụp.

Trong đoạn ghi âm này, thầy Âu Dương trực tiếp thú nhận mình từ khi còn trẻ đã luôn nghĩ cách da^ʍ ô, dụ dỗ trẻ vị thành niên, nghe có chút giống như đang sám hối, bởi vì Âu Dương vẫn không ngừng xin lỗi, không ngừng nói "Tôi sai rồi, sau này tôi không dám nữa", nhưng nếu thật sự là lương tâm tự nhiên bộc phát... Tại sao giọng nói của hắn ta lại xen kẽ với rất nhiều tiếng rêи ɾỉ đau đớn và khóc?

Dường như để chứng minh tính xác thực của đoạn ghi âm, Âu Dương còn đăng tải rất nhiều ảnh chụp không thể chấp nhận được trong nhóm.

Không biết là cố ý hay vô ý, mỗi bức ảnh ít nhiều đều có vấn đề ánh sáng và mất nét, khuôn mặt nạn nhân bị che khuất dưới ánh sáng và bóng tối mờ ảo méo mó, trong ảnh chỉ có khuôn mặt tự mãn của Âu Dương. Nó rất rõ ràng trong bức ảnh.

Đáng kinh ngạc nhất là những bức ảnh cuối cùng trong tài liệu.

Dựa vào ngày tháng điện tử do các bức ảnh tạo ra tự động, ngày chụp của những bức ảnh này là ngày hôm nay.

Trong bức ảnh, một người đàn ông hốc hác, dị dạng không còn đẹp trai đang đứng trong khung cảnh tối đen, ánh sáng đều dựa vào đèn flash nên trông hắn rất nhợt nhạt, nhưng xung quanh tối đen đến mức không thể nhận ra người đàn ông này. Khuôn mặt vốn đã hoàn toàn biến dạng vì hoảng sợ, đôi mắt hơi nhô ra, như thể giây tiếp theo liền bị rút ra khỏi hốc mắt.

Hắn ta đang cầm một vòng thòng lọng trong tay, tư thế trong bức ảnh, hắn ta đang chúi đầu vào đó.

Phương Càn Án nhanh tay lướt vào phần mềm xem ảnh trên điện thoại, di động của anh nhanh chóng lướt qua những bức ảnh còn lại, để những bức ảnh này được liên kết với nhau, trông nó giống như một bức ảnh động.

Âu Dương ngẩng đầu, tuyệt vọng nhìn người xem bên ngoài bức ảnh.

Sau đó, hắn ta giống như đá cái gì đó khỏi chân của mình.

Dây thừng co lại.

Hắn ta đang dùng tay đào ổ khóa một cách khó khăn, cổ của hắn ta dường như trở nên rất dài, và khuôn mặt của hắn biến thành một màu tím đậm đến kỳ lạ

Miệng hắn mở rất lớn, ngay cả khóe miệng cũng đã nứt ra chảy máu.

Lưỡi của hắn ta bị vắt ra khỏi miệng, khối thịt đỏ tím trông không giống cơ quan nào đó con người, thay vào đó lại giống như một con quái vật ký sinh bò ra khỏi cổ họng Âu Dương.

Âu Dương há to miệng như vậy, cách màn màn hình điện thoại, phát ra cảm giác thê lương, không tiếng động hò hét.

Và rồi...

"Bịch."

Điện thoại di động từ trong lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh của Phương Càn An rơi xuống.

Phương Càn An sửng sốt ước chừng hai ba giây, lúc này gã mới phục hồi tinh thần nhặt điện thoại lên. Nhưng khi anh mở nhóm chat lên, ảnh chụp và giọng nói vừa rồi đều đã bị xóa.

Rõ ràng đây là một biện pháp khắc phục hậu quả mà ban giám hiệu nhà trường đã phát hiện ra. Chỉ tiếc hết thảy đều đã muộn, dường như tất cả mọi người đều đã nhìn thấy những thứ kia.

Tốc độ quét màn hình trong nhóm còn nhanh hơn trước.

Trong tin nhắn riêng của Phương Càn An cũng có không ít người chọc ghẹo, dường như cũng muốn mượn điểm nóng này để nói chuyện cùng với thái tử gia đẹp trai ở trường.

Nhưng, Phương Càn An không có chút hứng thú nào với người khác, một mặt là do anh bị mấy tấm ảnh cuối cùng của Âu Dương dọa sợ, mặt khác, chính là bởi vì anh bỗng nhiên nhớ đến buổi sáng nay, lúc ở trong tòa nhà tổng hợp, khi Lý Tú nhìn thấy Âu Dương, cả người cậu khó mà che dấu được sự cứng ngắc cùng kháng cự.

Âu Dương chính là kẻ cặn bã…Từng động tâm với Lý Tú sao?

Tâm tư Phương Càn An lập tức rối loạn.

Trái tim giống như bị một bàn tay vô hình bỗng nhiên nắm chặt, nghẹn đến nỗi ngay cả đau đớn trên người mình cũng sắp quên mất.

Mà chờ Phương Càn An phản ứng lại, anh mới phát hiện điện thoại di động của mình đã ở trong cuộc gọi —— anh gọi điện thoại cho Lý Tú.

"Alo? Là ai..."

Đầu dây bên kia, giọng nói của Lý Tú có chút khàn khàn, mang theo một chút tiếng mũi mơ màng khi vừa tỉnh ngủ.

Lỗ tai Phương Càn An dán vào điện thoại di động, bất ngờ không kịp nghe người kia thì thầm, mặt anh bỗng nhiên có chút nóng.

"Là tôi, Phương Càn An."

“...... Phương Càn An? Sao cậu có số của tôi... Cậu đang làm gì vậy?”

Trong micro, giọng của Lý Tú lập tức tràn ngập đề phòng.

Phương Càn An ho nhẹ một tiếng, vội vàng đè nén suy nghĩ rối loạn của anh, anh ho nhẹ, kể lại chuyện Âu Dương cho Lý Tú.

Tuy anh cùng với loại người như Lý Tú không tính là quá quen thuộc, nhưng Phương Càn An lại có trực giác rất mãnh liệt, dạng người chỉ một lòng một dạ học tập như cậu chắc chắn sẽ không phí công đi chú ý tin tức nhỏ trong nhóm.

Quả nhiên, sau khi nghe được cục diện thẳng thắn của Âu Dương cùng với hành vi kinh hãi trong ảnh, thiếu niên ở đầu dây bên kia lâm vào trầm mặc thật lâu.

"Này, A Tú, cậu còn nghe không? Cái đó...chỉ là tôi nghĩ rằng cậu cũng nên biết về nó.”

Lý Tú không lên tiếng, Phương Càn An không hiểu sao lại bắt đầu khẩn trương.

"Ừm, vậy tôi đã biết rồi."

Cuối cùng, Lý Tú cũng mở miệng, giọng điệu có chút kì quái, nhưng nghe vẫn còn rất bình tĩnh.

"Tên cặn bã kia trước đó, chính là, ý của tôi là, sáng hôm nay tôi nhìn thấy hắn ta đi tìm cậu——"

Lời của Phương Càn An căn bản còn chưa nói hết, đã bị Lý Tú đột ngột thẳng thắn cắt đứt.

"Chuyện của thầy Âu Dương sẽ có cảnh sát xử lý. Phương Càn An, bên cậu thật sự rất ồn ào, phiền lần sau trước khi gọi điện thoại, hãy trấn an bạn gái cậu một chút đừng để cô ấy khóc nữa. Hôm nay tôi thực sự mệt mỏi, tôi đi ngủ đây.”

"Chờ đã, cái gì rất ồn ào, tôi chỉ có một mình ở đây - A Tú?!”

Phương Càn An kinh ngạc buông di động xuống nhìn thoáng qua màn hình, phía trên quả nhiên đã cho thấy cuộc gọi đã kết thúc.

"Chết tiệt, cậu muốn làm như vậy sao, bạn học Lý Tú?"

Khuôn mặt của kẻ bắt nạt học đường hơi xấu đi.

Anh nhìn xung quanh, chắc chắn rằng căn phòng của mình rất yên tĩnh.

Dù sao cũng là biệt thự cao cấp, xung quanh không thể tồn tại hàng xóm láng giềng. Trong nhà bình thường người rất ít người qua lại, đa phần nhân viên vệ sinh cùng bảo mẫu đều phải trải qua khóa huấn luyện nghiêm khắc, trên cơ bản sẽ không phát ra thanh âm quá lớn, chứ đừng nói chi là hiện tại Phương Càn An ở lầu hai, bọn họ không có sự cho phép thì căn bản không có cách nào đi lên.

Vì vậy, trước khi cúp máy, Lý Tú nói "rất ồn ào" rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Tại sao nói anh trấn an bạn gái tốt đừng để cô ấy khóc?

Lý Tú nghe được... Đó có phải là tiếng khóc không?

Một cơn ớn lạnh trong nháy mắt xuyên qua sống lưng Phương Càn An.

Anh run rẩy, hơn nửa ngày mới hồi thần.

Chỉ thiếu một chút, anh đã gọi lại tìm Lý Tú hỏi rõ ràng, nhưng khi đầu ngón tay đều sắp nhấn nút, Phương Càn An lại cáu kỉnh, sau đó trực tiếp ném điện thoại di động trở lại trên gối đầu, anh nặng nề ngã xuống giường.

"Đừng tưởng rằng tôi thật sự bị cậu dọa sợ, đáng giận, cậu tưởng tôi nhát gan đến vậy sao?"

Phương Càn An lẩm bẩm, quyết định coi câu nói cuối cùng của Lý Tú là trò đùa nhàm chán.

Trải qua những điều này, Phương Càn An ngay cả điện thoại di động cũng không có tâm tư nhìn, chỉ định đi ngủ một giấc.

Sau khi tắt đèn, bóng tối bao phủ toàn bộ căn phòng.

Phương Càn An nhắm hai mắt lại, sau đó...

【Hu hu... hu...】

Anh phát hiện, chính mình dường như thật... thật sự nghe thấy tiếng khóc.

Dường như không có, tiếng khóc nhỏ như tơ tằm.

Hơn nữa, một khi chú ý tới âm thanh kia, nó dường như trở nên càng thêm rõ ràng.

Đó là tiếng khóc của một người con gái.

Hơi thở của Phương Càn An dừng lại, trước khi đầu óc phản ứng lại, thân thể anh đã tự động kéo chăn, sau đó anh mở mắt, nhìn về phía tiếng khóc truyền đến.