Thăng Quan Thấy Hỉ

Quyển 1 - Chương 32: Anh trai quỷ

"Hức..."

Trong hành lang tối om, thiếu niên gầy yếu chỉ có thể phát ra tiếng kêu cứu yếu ớt.

Những giọt nước chảy dọc theo hai má chậm rãi rơi xuống, Lý Tú bởi vì quá sợ hãi mà mà khóc đầy cả mặt, đương nhiên, cũng có thể là mồ hôi lạnh của cậu.

Ngón tay khô khốc từ từ di chuyển tới cổ cậu, vuốt ve thứ ẩm ướt trên gương mặt mềm mại của người sống.

Trong cảm giác sợ hãi ấy, Lý Tú trơ mắt nhìn Phương Càn An lảo đảo lui về phía sau.

Cậu ấy không giống như bị quỷ khống chế, Phương Càn An còn có cơ hội chạy trốn.

Lý Tú cũng không ngạc nhiên lắm nếu nam sinh kia chạy trốn.

Nhưng điều khiến cậu không ngờ là, ngay khi cậu cho rằng Phương Càn An sẽ trực tiếp quay đầu rời đi, đối phương lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê lương, sau đó...

Sau đó liền mạnh mẽ chạy về phía cậu, ôm chặt lấy cậu.

"Phương Càn An?!"

Sau khi bị Phương Càn An quăng lên vai như đeo bao tải, Lý Tú thiếu chút nữa ngất đi.

Sau một hồi xóc nảy kịch liệt, Lý Tú bất giác ý thức được mình đã bị Phương Càn An ôm chặt, chạy như điên trong hành lang đen tối.

"Hộc...Hộc..."

Phương Càn An chạy rất nhanh, Lý Tú có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề của cậu ấy, cũng cảm nhận được nhịp tim không khống chế được của cậu ấy. Xung quanh Lý Tú dường như chỉ có một màu đen như mực, hành lang này dài đến mức không phù hợp với quy luật hiện thực.

Trên lưng Lý Tú còn lưu lại cảm giác lạnh lẽo mà "thứ kia" mang tới, nhưng khi chạm vào người Phương Càn An thì lại nóng bỏng một cách kỳ lạ.

"Khụ... Phương... Phương Càn An... Dừng lại... Thả tôi xuống... Nhanh..."

Lý Tú giơ tay lên vỗ lưng Phương Càn An.

Cậu hét lên đầy sự yếu đuối.

Thế nhưng nam sinh dưới thân cậu đã bị dọa sợ té đái, dù nghe được giọng nói của cậu, nhưng cậu ấy vẫn liều mạng chạy như điên.

“Dừng cái gì mà dừng, lỡ thứ kia đuổi theo thì chúng ta biết làm sao, hơn nữa còn chẳng biết nó là quỷ gì ——"

Cậu biết Phương Càn An là một siêu sao bóng rổ của trường. Nhưng chạy một đoạn dài như vậy, cậu ấy vẫn còn sức nói ra một câu dài như vậy à?

Chỉ khác là cậu ấy không la to như vầy.

Đợi đến khi Phương Càn An sức cùng lực kiệt không thể không chạy nữa, sau hơn mười phút chạy như bay. Lý Tú không đợi cậu ấy buông tay, liền trực tiếp từ trên người cậu ấy giãy dụa nhảy xuống, sau đó liền nửa quỳ trên mặt đất bắt đầu nôn khan.

Bị bả vai Phương Càn An chống lên dạ dày, đầu thì bị xóc nảy một đường, Lý Tú cảm thấy mình không trực tiếp nôn lên người Phương Càn An là quá nhân từ với cậu ấy rồi.

"Cậu... Lần sau cậu chạy trốn... Có thể thay đổi tư thế nào tốt hơn được không? ”

Khó khăn lắm mới thở nổi, Lý Tú vô lực lẩm bẩm với Phương Càn An.

"Này, cậu đòi hỏi nhiều quá rồi đấy, chỉ là tình huống vừa rồi, thấy cậu sắp bị con quỷ kéo đi chỗ khác, tôi làm gì có thời gian quan tâm nhiều như vậy?" Sắc mặt Phương Càn An vẫn rất kém, cậu ấy thở hồng hộc, đồng thời không ngừng lắc lư điện thoại di động trong tay để điều tra xung quanh.

Lý Tú nhìn ra được, lúc này Phương Càn An vẫn đang trong trạng thái hồn chưa kịp về.

Sau khi im lặng một lát, trong bóng tối vang lên một tiếng "cảm ơn" rất nhẹ.

Nghe được câu cảm ơn này của Lý Tú, Phương Càn An liền đờ ra, cậu ấy lập tức mất tự nhiên mà tránh đi ánh mắt của Lý Tú.

"Cảm ơn gì mà cảm ơn, cậu chỉ là tên què chạy còn không nổi..."

Nam sinh cứng rắn đáp lại, hồn nhiên không phát hiện ra rằng, khi Lý Tú nghe được hai chữ “tên què” từ miệng cậu ấy, thần sắc vốn có chút mềm mại trong nháy mắt liền biến mất.

Lý Tú sắc mặt căng thẳng: "Vậy tôi đây đúng là có mắt như mù, nhìn không ra cậu là người tốt. ”

"Hô..."

Ngay lúc Lý Tú vừa dứt lời, một trận gió vô cùng lạnh lẽo đột nhiên ở trong hành thổi mạnh tới.

Cổ tay Lý Tú đau đớn, nhưng Phương Càn An lại kêu thảm thiết một tiếng, trực tiếp túm lấy cậu rồi chạy như điên. Cuối bóng tối vang lên một tiếng "rắc rắc", ngay sau đó đèn trên đỉnh đầu bọn họ đều sáng lên.

Một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mắt bọn họ.

Phương Càn An phanh gấp, thiếu chút nữa mang theo Lý Tú cùng ngã xuống đất.

Mà bên kia, bóng người kia cũng kêu lên một tiếng rồi lui về phía sau vài bước.

"Mẹ kiếp, đυ.ng chết tôi rồi!"

Một nhân viên nhà trường lớn tuổi tay xách theo hộp dụng cụ, tay còn lại ấn lên công tắc chung của đèn hành lang, ông ta ngạc nhiên nhìn về phía Lý Tú và Phương Càn An trước mặt mình.

"Các cậu bao nhiêu tuổi rồi? Sao lại đến đây?! Không biết tầng lầu này đã đóng cửa rồi sao, điện đèn còn không có, ngại sống chưa đủ lâu à——"

Sau khi hồi thần lại, nhân viên công tác dựng thẳng lông mày lên, cực kỳ tức giận la hét.