Thân hình thật ra không khác con người là mấy, nhưng cái đầu đang gác lên vai Phương Kiền An chỉ có một nửa mặt là hoàn chỉnh, trên khuôn mặt trắng xanh in hằn một nụ cười cổ quái, mà trên nửa khuôn mặt khác, cơ bắp đỏ tươi không có làn da bao trùm khẽ nhảy lên từng hỏi, tròng mắt lồi chuyển động ùng ục, trên tròng mắt chằng chịt tơ máu đỏ tươi.
Nó đang túm lấy cánh tay Phương Kiền An.
Phương Kiền An vừa cúi đầu đã nhìn thấy được cơ thể của nó liên tục rớt xuống nội tạng.
...
Nam sinh cao lớn một mét chín hơi há miệng, cậu ấy cho rằng bản thân sẽ phát ra một tiếng hét thảm đầy hoảng loạn, nhưng sau khi mở miệng ra, cổ họng lại chỉ có thể phả ra một luồng khí.
Đầu óc trống trơn.
“Ầm -”
Vào lúc lý trí hoàn toàn không tự ngẫm kịp, thứ chiếm giữ thân thể Phương Kiền An cũng chỉ có bản năng sinh lý nguyên thủy nhất.
Nói cách khác, đó chính là ký ức cơ bắp*.
*Ký ức cơ bắp (Muscle Memory): khi chúng ta lặp đi lặp lại một hành động nào đó, não bộ sẽ dần ghi nhớ. Theo thời gian, chúng ta sẽ thực hiện hành động đó ngày càng tốt hơn, nhanh hơn, giỏi hơn. Nhiều khi, chúng ta làm mà không cần tập trung quá nhiều vào việc đó khi đã quá thành thạo. Như việc vừa đạp xe vừa ngắm cảnh và nói chuyện với nhau vậy.
Phương Kiền AN hít hà một hơi, sau đó cậu ấy đột ngột giơ tay đánh úp về phía cái “người” dính đầy máu đỏ. Với kinh nghiệm học quyền anh trong nhiều năm qua, quyền cậu ấy ra vừa nhanh vừa tàn nhẫn, nhưng dưới sự tấn công mạnh mẽ như thế, bóng dáng kề sát vào người Phương Kiền An chỉ phát ra một tiếng giòn giã, ngay sau đó bị đá lên bởi một cú đá cao Thái quyền tiêu chuẩn, bị đá thẳng vào một góc hành lang tối tăm.
Trong bóng đêm như vọng đến một tiếng giòn vang cổ quái.
“Đờ mờ đờ mờ má nó rốt cuộc nó là cái thứ quỷ gì -”
Mãi đến lúc này Phương Kiền An mới đột nhiên thở dốc, cậu ấy hét lên thảm thiết. Rõ ràng là một nam sinh một mét chín nhưng mặt vẫn bị dọa tái mét.
“Tôi, tôi cũng không biết.”
Không thể không nói Lý Tú cũng bị chuyện vừa rồi dọa sợ ngây người: Bất kể là chuyện trên người bạn học của mình xuất hiện quỷ với nửa khuôn mặt hay là con quỷ ấy bị một quyền của bạn học mình đánh bay... chúng đều đã thoát khỏi phạm trù mà đầu óc cậu có thể giải thích được.
“Lúc cậu nói tôi cứ nhéo người cậu, tôi mới phát hiện nó ở bên cạnh cậu.”
Lý Tú lẩm bẩm lên tiếng, trên thực tế cậu cũng chẳng biết rốt cuộc bản thân đang nói gì.
Phương Kiền An không hé răng.
Vào vài giây tiếp đó, hành lang lặng ngắt như tờ, Phương Kiền An mặt cắt không còn một giọt máu nhìn Lý Tú nói năng lộn xộn, mà Lý Tú cũng chỉ biết kinh hoàng thất thố nhìn lại Phương Kiền An.
Lý Tú bỗng cảm thấy có một chút quái đản.
Hiện giờ trông Phương Kiền An có hơi... có hơi không thích hợp.
Nam sinh vẫn duy trì tư thế trước đó không hề nhúc nhích, cứ nhìn chằm chằm vào Lý Tú, thế nhưng máu trên mặt nam sinh như bị rút hết đi, càng hỏng bét hơn khi vừa bắt đầu gặp quỷ. Ánh mắt Phương Kiền An đăm đăm, đôi mắt cũng càng mở to hơn, càng mở to hơn nữa.
Trong ánh mắt cậu ấy chứa đầy sợ hãi.
Chờ, chờ một chút.
Rất nhanh Lý Tú nhận ra rằng Phương Kiền An cũng không phải nhìn mình nên mới lộ ra vẻ mặt bị dọa đến mất hồn này.
Thứ Phương Kiền An nhìn là ở sau lưng mình.
Cơ thể Lý Tú chợt cứng đờ.
... Sao lại không nhận ra sớm hơn chứ?
Lý Tú nghĩ.
Khi nhìn thấy bên cạnh Phương Kiền An có thêm một bóng dáng, bả vai của mình rõ ràng cũng rất nặng.
Tiếng hít thở của Lý Tú trở nên vô cùng nặng nề.
Đừng có nhìn đừng có nhìn đừng có nhìn đừng có nhìn -
Trong đầu như có một giọng nói đang gào thét, nhưng Lý Tú vẫn không kiềm được, dùng khóe mắt nhìn về phía đầu vai của mình.
Một bàn tay đang đặt lên nơi ấy.
Bàn tay màu xám trắng, phiếm chút xanh lơ.
Như một cái xác khô, làn da của cái tay đó không hề có ánh sáng, căng chặt bên trên khớp xương tay thô to.
Không có móng tay, một lớp thịt sẫm màu ở đầu ngón tay và bên dưới làn da khẽ nhô ra vài phần xương trắng.
[“A Tú.”]
Cũng không biết vì sợ hãi quá độ mới sinh ra ảo giác, hay là “cái thứ” ấy thật sự đang lên tiếng gọi cậu.
Lý Tú nghe thấy một giọng nỉ non cực khàn và quái dị.
[“A Tú của anh.”]
Cái tay ấy như mãng xà, bắt đầu mò mẫm đến ngực Lý Tú, cơn rét lạnh thấu xương không ngừng lan ra theo nơi làn da chạm đến, dẫu biết hiện giờ phải nên cử động, phải nên chạy trốn, nhưng trừ run rẩy ra Lý Tú lại không thể nào động đậy, như thể thân xác và linh hồn cậu đã hoàn toàn chia lìa.
Cơn rét lạnh gần như có thể đông cứng cả xương tủy nhanh chóng chiếm cứ toàn bộ phần lưng của cậu, tuy không dám quay đầu lại nhìn, nhưng Lý Tú biết bản thân đã bị “cái thứ ấy” bao trùm.
Cậu sắp bị cắn nuốt.