Thăng Quan Thấy Hỉ

Quyển 1 - Chương 33: Anh trai quỷ

Tầng lầu bao vây Lý Tú và Phương Càn An đương nhiên không phải là tầng mười ba quỷ dị, mà là tầng của tòa nhà tổng hợp.

Do rò rỉ nước lâu năm nên dây điện ở tầng này luôn bị chập và phải bảo trì quanh năm. Với ý nghĩ này, ba tầng của tòa nhà phức hợp đã không được sử dụng kể từ khi tòa nhà được xây dựng.

Tức là đồ dùng dạy học trong trường hàng năm đều được đổi mới, đồ dùng dạy học, bàn ghế cũ sau khi thay xong, không tìm được công ty phế liệu nào để thanh lý, tạm thời cất vào văn phòng trống trên tầng này.

Các thang máy trong khu phức hợp đã được thiết lập từ lâu để chúng không dừng ở tầng này.

...... Cũng chính vì điều này, dù Lý Tú có giải thích ra sao, cũng không giải thích rõ được vì sao mình và Phương Càn An lại xuất hiện ở chỗ này.

Được rồi, vốn dĩ chuyện này rất khó để giải thích rõ ràng, dù sao chính cậu cũng không hiểu được chuyện gì vừa rồi trong hành lang: Sau khi bật đèn, cậu lập tức phát hiện hành lang lầu ba cũng không dài lắm. Nhưng vừa rồi cậu và Phương Càn An chạy rất lâu, đến bây giờ Lý Tú còn cảm thấy trái tim mình đang đau đớn ầm ĩ, chân phải khiếm khuyết của cậu bị sưng tấy đến mức khó có thể nhấc lên được..

Càng thêm tồi tệ chính là, khi nhân viên công tác đang thẩm vấn hai người bọn họ, thì phát hiện một đống hỗn độn bị lật tứ tung trong hành lang.

"Hai người các cậu đến để phá hoại đúng không?! Bây giờ học sinh sao càng ngày càng báo quá, tức chết tôi mà..."

Nhân viên trường hùng hổ vọt tới bên cạnh thùng carton đã đổ xuống đất, nhìn những thứ rải rác khắp nơi trên mặt đất, trong miệng ông ta không ngừng lải nhải.

“Các cậu học ở lớp nào, tôi nhất định phải nói với chủ nhiệm lớp các cậu, phá hoại đồ vật của nhà trường thì nhất định phải bồi thường!"

Lý Tú sau khi bị nhân viên trường học nhắc nhở, cậu mới chú ý tới những thứ linh tinh phía sau bọn họ, khi nhân viên trường hùng hùng hổ hổ thu dọn đồ đạc, thần sắc của cậu cũng trở nên vô cùng cứng ngắc.

Cậu thấy rõ ràng, nhân viên nhà trường nhặt lên từ dưới đất lên một cái mô hình cơ thể người, thường xuyên được dùng trong lớp sinh học.

Trường trung học Khải Minh tài đại khí thô [1], loại mô hình cơ thể này cũng là loại tinh xảo nhất, cao bằng người bình thường, thân hình làm bằng nhựa một nửa là là hình dạng bình thường, nửa còn lại là cấu kiện mô cơ không có da, dưới bụng là các bộ phận nội tạng rõ ràng.

[1] Tài đại khí thô: Có tài nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang thô tục.

Tất nhiên, giờ đây những bộ phận này nhìn bằng mắt thường cũng biết chúng đã bị hư hại, biến thành khối nhựa không đầy đủ bộ phận, lăn lộn dưới mặt đất.

Đặc biệt là bộ ngực của mô hình cơ thể người, trên đó xuất hiện một lỗ thủng lớn, bên cạnh đó là những lỗ nhỏ không đồng đều, tất cả đều có thể nhìn thấy được bộ phận bên trong của mô hình hình người.

Lý Tú không tự chủ được liếc mắt nhìn Phương Càn An một cái.

......

Nhờ có danh tiếng của Phương đại thiếu gia, dù trường học không cho phép tiến vào tầng ba, hơn nữa còn "không cẩn thận" phá hủy mô hình thí nghiệm quan trọng, tất cả đều không tính là vấn đề gì lớn.

Lý Tú và Phương Càn An rất nhanh đã trở lại lối ra của tầng một khu phức hợp —— đương nhiên, lúc này đây bọn họ không hẹn mà cùng lựa chọn đi lối đi chữa cháy chứ không phải tầng hai đi thang máy.

Vừa đi tới bên bồn hoa ở lối ra, Phương Càn An bỗng nhiên nhoáng lên một cái, cả người đều ngã dựa trên ghế dài ngoài trời.

"Phương Càn An, cậu sao vậy?"

"Tôi... Tôi không sao, chỉ muốn ngồi xuống.”

Phương Càn An cắn răng, cố gắng giấu diếm sự thật chân mình đang mềm nhũn, cậu ấy ra vẻ bình tĩnh hướng về phía Lý Tú nói.

"À."

Lý Tú rầu rĩ nói.

Sau đó, cậu quay lại và chuẩn bị rời đi.

"Này, cậu đi đâu——"

Kết quả còn chưa cất bước, Lý Tú đã bị Phương Càn An nhào tới, trực tiếp ngăn cản.

"Dù gì… hai người chúng ta cũng là chiến hữu hoạn nạn có nhau, giờ cậu định mặc kệ bỏ lại tôi sao?

Phương Càn An vô cùng chật vật nhìn Lý Tú, cho dù có cậy mạnh đến đâu, cũng không cách nào che dấu sự thật anh bị dọa đến mức không dám ở một mình.

"Tôi đi học."

Lý Tú rầu rĩ trả lời.

Sau khi từ lầu tổng hợp đi ra, cậu liền phát hiện, mặc dù cậu và Phương Càn An bôn ba khắp nơi trong hành lang tối tăm đó rất lâu. Nhưng trên thực tế, từ lúc bọn họ tiến vào thang máy, thời gian bên ngoài chỉ trôi qua hơn mười phút mà thôi.

Cậu vẫn có thể bắt kịp với bài học cuối cùng của sáng nay.

Lý Tú vừa nói xong, liền nhìn thấy Phương Càn An không dám tin mở to hai mắt: "Cậu, cậu đi học? Trải qua những chuyện vừa rồi, bây giờ cậu còn sức đến lớp à? ”

Giọng nói Phương Càn An lên cao, nhìn qua có vẻ cực kỳ sụp đổ.

Lý Tú rũ mắt xuống, nhìn về phía bàn tay bị đang nắm trên cổ tay mình: "Bởi vì chuyện vừa rồi, tôi càng phải nên đi học. ”

Giữa trưa nắng chói chang, nhưng dưới ánh mặt trời ấy, khuôn mặt của Lý Tú đã trắng đến mức không có một chút huyết sắc, ngay cả môi cũng phủ một tầng tro mỏng.

"Tiết thứ tư là lớp chính trị."

Lý Tú lẩm bẩm giải thích.

“...... Tôi nghĩ rằng tôi cần phải học lớp này để bình tĩnh lại.”

Cậu nói về phía Phương Càn An.