“Ấy ấy anh trai, từ từ bình tĩnh nào.”
Lưu Nghiên Dương cười hì hì, hai tay giơ lêи đỉиɦ đầu, từ từ xoay đầu lại nhìn.
Gã đàn ông chột một bên mắt hằm hè nhìn cô, trên miệng vẫn còn dính đầy dầu mỡ và hành lá ở kẽ răng. Hắn lấy lưỡi đẩy đẩy miếng hành còn sót lại ra khỏi răng, nhai nhai rồi nuốt ực xuống, không quên liếʍ mép vài cái.
Nhìn cảnh tượng bẩn thỉu này, Lưu Nghiên Dương có chút buồn nôn. Cô cố gắng kìm chế cơn kinh tởm của mình, nở nụ cười giả tạo nhất có thể.
“Em muốn đi vệ sinh, gọi khàn cả cổ mà không ai nghe thấy.”
Gã đàn ông nhếch mép cười khinh, hừ lạnh nói.
“Mày xem tao là thằng đần à?”
“Ấy chết, sao anh lại nói thế.”
Lưu Nghiên Dương cười lớn, dùng một tay vuốt nhẹ vào cơ bắp cường tráng của hắn, làm vẻ mặt cực kỳ lẳиɠ ɭơ.
“Thôi thì thế này, anh cứ nhắm mắt nhắm mũi coi em là không khí đi. Đổi lại anh thích gì, em chiều. Nếu anh muốn chúng ta vui vẻ, em cũng gật đầu luôn.”
Gã đàn ông nhìn cô chăm chú từ trên xuống dưới, khóe mắt còn lại hơi sáng lên.
Lưu Nghiên Dương được đà, gạt khẩu súng đang nắm trên tay của hắn ra khỏi đầu mình, tiếp tục diễn trò hề.
“Đi thôi. Ở đằng kia có bụi cây non, chắc là êm lắm. Hai chúng ta cùng đến đó tâm sự thầm kín nhé.”
Nói là làm, Lưu Nghiên Dương cầm tay hắn, nhẹ nhàng kéo đi.
Nào ngờ, gã đàn ông đột ngột giật tay lại, ấn cò súng, dí lại vào đầu Lưu Nghiên Dương. Hắn cười ha hả, khuôn mặt bẩn thỉu ngập tràn hàm ý trêu ngươi.
“Tao quên nói với mày, tao thích đàn ông, đé.o thích đàn bà. Mày chọn sai người rồi con ranh!”
“Ôi mẹ kiếp!”
Lưu Nghiên Dương gào lên, trên đầu mọc đầy sao.
Dứt lời, hắn thẳng tay bóp cò.
Lưu Nghiên Dương không kịp tránh, đành trơ mắt nhìn viên đạn đồng bỏng rát đang nhắm thẳng vào đầu mình. Cô nhắm nghiền mắt lại, cảm thấy gió lạnh ập vào sau lưng. Chết chắc rồi, mới hai mươi hai tuổi đầu đã phải chết, lại còn chết đau chết đớn thế này.
Khóe mắt Lưu Nghiên Dương chợt rỉ ra giọt nước mắt cay đắng. Ngay lúc ấy, một tiếng nổ ầm vang lên chói tai, thân thể Lưu Nghiên Dương bị hất tung ra xa, khói bay mờ mịt, cát bụi cuồn cuộn nổi lên vù vù.
Hai mắt cô tràn ngập cát cay xè, toàn thân lảo đảo té ngã. Lưu Nghiên Dương muốn mở mắt ra nhìn xung quanh đều không thành công, chỉ đành ôm lấy hai bả vai, co ro ngập ngụa chìm trong biển cát đen ngòm.
Những tiếng nổ vang trời vẫn còn vang lên ầm ĩ, hòa cùng âm thanh sét đánh đì đùng, tất cả tạo thành chuỗi cường đại chói tai, xuyên thủng màng nhĩ.
Ý thức Lưu Nghiên Dương mờ dần, cuối cùng rơi vào hôn mê. Trong cơn mộng dài, Lưu Nghiên Dương mơ hồ nhìn thấy bức tượng vua Tề Hâm Bằng nổ tung, máu đỏ từ những vết nứt tuôn ra như xối, nhanh chóng nhấn chìm cô vào bên trong.
Lưu Nghiên Dương muốn kêu cứu nhưng bất thành, đành phó mặc cho số phận xui rủi vậy.
Nhiều giờ trôi qua…
“Tiểu cô nương, tiểu mỹ nữ, mau tỉnh lại đi.”
“Hay là… Nàng ta chết rồi.”
Lưu Nghiên Dương nghe thấy những tiếng gọi lùng bùng bên tai. Cô giật mình, toàn thân đau buốt, muốn hé mắt nhìn nhưng mắt dính đầy cát, vừa chuyển động chút liền thấy lạo xạo bên trong.
Lại là giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ vang lên, lần này ở sát ngay bên tai cô.
“Vị tiểu thư này, mau lấy nước rửa mắt đi. Nếu còn chậm trễ, chỉ e đôi mắt xinh đẹp kia sẽ không giữ được nữa.”
“Ưm, bà… Bà gọi tôi sao?”
Lưu Nghiên Dương đánh liều lên tiếng.
Người phụ nữ đưa bát nước ấn vào tay cô, nhẹ nhàng ừ một tiếng nhỏ nhẹ. Lưu Nghiên Dương không dám chậm trễ, lập tức lấy nước rửa mắt. Sau một lúc, hai mắt cô cũng đỡ xót hơn hẳn, dần dần cũng đã có thể nhìn thấy ánh sáng.
Cô hé mắt nhìn, cảnh vật xung quanh dần dần hiện rõ. Ngay sau đó, Lưu Nghiên Dương giật thót, hoảng hốt nhìn khắp nơi, há hốc miệng nói không nên lời.
Nơi này hoàn toàn xa lạ, cây cối um tùm, nhà tranh cũ nát kề sát cạnh nhau. Những người dân đang xúm lại trước mắt cô kia đều ăn mặc vô cùng cổ quái, cả nam lẫn nữ tóc đều để dài, búi củ hành, trang phục theo lối cổ điển thời xưa.
Lưu Nghiên Dương ấp úng nhìn người phụ nữ trung tuổi đang cười hiền lành với cô, không dám tin mà hỏi:
“Mọi người… Đang đóng phim sao ạ?”
Người phụ nữ nhướn mày nhìn cô, sau đó ngơ ngác hỏi lại:
“Đóng phim? Đóng phim là con gì? Chúng tôi chưa nghe bao giờ.”