Lưu Nghiên Dương kinh hãi nhìn bà, không dám tin vào những gì tai mình nghe thấy. Cô âm thầm nuốt nước bọt, toàn thân phát hoảng. Đừng nói bản thân cô đang lạc vào một thế giới hoàn toàn xa lạ chứ?
Thấy Lưu Nghiên Dương im lặng không nói gì, người phụ nữ tiếp tục hỏi han thân tình.
“Tiểu thư là khuê các nơi nào mà lạc đường đến đây? Nhìn trang phục của tiểu thư không giống với chúng ta nhỉ?”
Cách xưng hô cũng khác hoàn toàn!
Trong đầu Lưu Nghiên Dương chợt nảy số. Cô ấp úng hỏi lại cho rõ.
“Dì à, cho tôi hỏi chút, đây là năm bao nhiêu vậy?”
“Dì là gì? Ta chưa từng nghe qua.”
Người phụ nữ lại tiếp tục lắc đầu, ngơ ngác nhìn cô.
Lưu Nghiên Dương đành phải thử thay đổi cách xưng hô giống như trong những bộ phim cô đã từng xem.
“Vị… Vị trưởng bối này, cho ta hỏi chút, bây giờ đang là năm thứ bao nhiêu?”
“A!”
Người phụ nữ cười xòa, nhanh nhẹn trả lời.
“Năm 938, đất nước Chamber, do vua Tề Chinh trị vì. Cô nương, cô đã quên rồi sao?”
Lưu Nghiên Dương âm thầm nuốt nước bọt. Trong chốc lát cô đã hiểu ra toàn bộ vấn đề, bằng một cách thần kỳ nào đó, cô đã xuyên không trở về đất nước Chamber cổ xưa.
Ngồi thất thần mất một lúc lâu, Lưu Nghiên Dương mới lấy lại được tinh thần. Những người dân nhìn cô tò mò lúc nãy bây giờ cũng đã tản ra hết, chỉ còn lại mình người phụ nữ và một anh chàng thanh niên tuấn tú.
Theo lời bà giới thiệu, bà là A Tĩnh, còn chàng trai kia là Diệp Lang Phong, con trai của bà. Nhà hai người ngay gần đây, có thể để Lưu Nghiên Dương tới ở tạm.
“Ta nói này, Lưu tiểu thư đừng chê cười, phụ mẫu ta nương tựa lẫn nhau, nhà nhỏ không đủ che mưa, che nắng.”
A Tĩnh khom lưng đi trước.
Mặc dù bà chỉ ngoài sáu mươi một chút nhưng lưng đã còng rũ xuống. Diệp Lang Phong nhìn cô cười cười, gật đầu thầm xác nhận lời mẹ mình nói là thật.
Lưu Nghiên Dương cười xòa, thân thiết đáp.
“Không sao. May mắn được dì cứu giúp, đây là may mắn của cháu.”
Nghe cô nói, hai người Diệp Lang Phong nhíu mày, xoay đầu lại nhìn. Nhưng thiết nghĩ cô là người ngoại quốc đến đây, cách xưng hô có phần kì quái cũng là đúng.
Căn nhà nhỏ mà A Tĩnh nhắc tới còn bé hơn nhiều so với tưởng tượng của Lưu Nghiên Dương. Bốn bề xung quanh chỉ là những tấm nan tre đan vụng quây lại, theo thời gian đã bị mọt gặm nham nhở. Vài bắp ngô khô héo xếp trước cửa, thỉnh thoảng có thêm mấy con chuột lang to béo chạy vụt qua kêu chít chít.
Diệp Lang Phong gãi đầu, hai má đỏ ửng, muốn nói gì đó nhưng cổ họng như bị nghẹn lại. Thấy vậy, A Tĩnh đưa tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt anh, thì thầm giải thích.
“Sau một trận trúng gió, Phong nhi không thể nói được nữa.”
Lưu Nghiên Dương sửng sốt nhìn Diệp Lang Phong, đáy mắt lộ lên vẻ thương cảm. Nhận ra sự khác thường của cô, Diệp Lang Phong bối rối, vội vàng đi vào phía trong nhà, tiếp tục công việc thường ngày của anh.
A Tĩnh dẫn Lưu Nghiên Dương vào giường của bà, lục lọi một hồi liền tìm được một bộ quần áo cũ thời xưa, dùng tay phủi phủi cho đỡ bụi rồi đưa cho Lưu Nghiên Dương.
Cô cầm lấy, ướm thử lên người, loay hoay không biết làm thế nào. Bà A Tĩnh cười cười, vừa mở miệng định chỉ cho Lưu Nghiên Dương cách mặc trang phục thì bên ngoài vang lên những tiếng quát tháo ầm ĩ.
“Chương A Tĩnh, mau vra đây cho ta.”
Giọng đàn ông khàn đυ.c thét gào, cảm giác khiến cho đối phương vô cùng bí bách.
Bà A Tĩnh run bắn cả người, vội vàng đẩy Lưu Nghiên Dương vào trong góc khuất, thì thầm dặn cô.
“Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, tiểu thư cũng không được lên tiếng. Nhớ kỹ, trốn càng kín càng tốt.”
“Nhưng còn dì thì sao?”
Lưu Nghiên Dương lo lắng hỏi bà.
Bà A Tĩnh mỉm cười, nụ cười ảm đạm mang theo chút thê lương.
“Chuyện này đối với ta quá quen rồi. Đừng lo lắng, Phong nhi sẽ bảo vệ chúng ta.”
Nói xong, bà lom khom bước ra bên ngoài, lập tức truyền tới tiếng đao kiếm sắc bén quét một đường xuống đất vô cùng chói tai.