Hai tai Lưu Nghiên Dương lùng bùng như bị hàng ngàn con kiến châm chích. Trong đầu cô lúc này chỉ tồn tại duy nhất hai từ “Phải chạy”. Nghĩ vậy, Lưu Nghiên Dương nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tiếp tục giả vờ sợ hãi, co rúm ỉ ôi khóc lóc.
Đám người kia nhìn thấy cô sợ hãi như vậy cũng yên tâm phần nào. Chúng thì thầm đánh giá thêm vài câu nữa, sau đó ngúng nguẩy bỏ đi ăn tối. Lưu Nghiên Dương nhân cơ hội bắt đầu kế hoạch bỏ trốn. Cô sử dụng chiêu thức phá trói mà mình từng học lỏm được của ông ngoại, dần dần đã cởi được mối dây thừng.
Năm xưa, ông ngoại của Lưu Nghiên Dương từng là một nhà khảo cổ học, biết được những phương thức tự cứu lấy bản thân trước nhũng tình huống nguy cấp. Con nhà nòi chính tông nên việc trốn thoát trước mũi địch là chuyện nhỏ.
Lưu Nghiên Dương cởi giày để giảm tiếng động, nhẹ nhàng đi ra bên ngoài. Đám người kia đang mải ăn uống rượu chè, không hề chú ý đến cô. Do vậy, Lưu Nghiên Dương thành công thoát ra khỏi gian nhà chính.
Ngôi nhà này được xây dựng theo lối cổ xưa, bụi bặm dày đặc, ở sâu trong một cánh rừng heo hút, có niên đại ít nhất hơn nghìn năm lịch sử. Dựa vào cách bài trí và lối kiến thiết kỳ quái này, Lưu Nghiên Dương thầm phỏng đoán đây là di tích lịch sử chứ chẳng đùa.
Cô mon men lần mò tìm lối thoát, nhưng xung quanh tối đen, chỉ có ánh sáng leo lét từ đèn dầu của đám người bắt cóc kia, không đủ để Lưu Nghiên Dương nhìn rõ đường. Cô vừa lạnh vừa đói, ai oán nhìn đám người đang cầm từng cái đùi gà cho vào miệng nhai ngồm ngoàm mà bụng réo sôi ùng ục.
“Đúng là đám người không có nhân tính. Bắt cóc thì thôi đi mà lại còn ki bo, để mình chết đói thịt đâu có ngon nữa.”
Mạnh miệng là thế nhưng điều quan trọng nhất cần phải làm vẫn là chạy trốn. Vì vậy, cô không dám lơ là, nhanh chóng tìm đường thoái lui.
Phía cuối căn nhà có đốm sáng rõ, để ý kỹ sẽ thấy một con đường nhỏ đâm thẳng ra ngoài rừng. Lưu Nghiên Dương như vớ được vàng, hào hứng bước về phía đó.
Tuy nhiên, ngay khi Lưu Nghiên Dương sắp sửa đi qua gian nhà cuối cùng, ánh mắt cô bỗng dưng chú ý tới một bức tượng cũ kỹ được dựng gần đó. Mặc dù đã trải qua nhiều năm, nhưng những đường nét của bức tượng đồng vẫn không có dấu hiệu hỏng hay hoen gỉ.
Lưu Nghiên Dương cảm thấy có chút quen thuộc. Ngẫm nghĩ vài phút, cô suýt chút nữa đã hét lên thật to. Đây chẳng phải tượng điêu khắc chân dung vua Tề Hâm Bằng, đức vua trị vì nước Chamber cổ năm 818 trước Công Nguyên đó sao?
Cô đã được học về vị vua anh minh, lỗi lạc này. Tuy Tề Hâm Bằng được coi là tứ đại kiệt tác trong những vị vua tài giỏi nhất lịch sử, nhưng vận mệnh của ngài lại không trọn vẹn. Ngài mất khi vừa bước sang tuổi ba mươi lăm, nguyên nhân quy tiên chưa rõ.
Lưu Nghiên Dương cảm khái, đưa tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt điển trai của bức tượng. Không hiểu sao, trong đầu cô bỗng dưng xuất hiện một ý nghĩ có phần điên rồ.
“Đẹp trai quá. Nếu được làm vợ ngài chắc sẽ hạnh phúc lắm nhỉ?”
Một trận gió lớn thổi qua, những hạt bụi đọng lại bay tản khắp xung quanh. Giữa hai khóe mắt bức tượng bỗng nhiên rỉ ra một dòng máu đỏ đặc quánh. Lưu Nghiên Dương không hề chú ý đến điểm khác thường này, cô chỉ thắc mắc tại sao đã trải qua hàng ngàn năm tuổi mà bức tượng vẫn có thể giữ lại được những đường nét tinh xảo như vậy.
Lưu Nghiên Dương còn đang mải mê đắm chìm vào ảo tưởng, nào ngờ, phía sau lưng cô đột ngột lạnh buốt. Họng súng còn vương mùi khói kề ngay trên đỉnh đầu. Lưu Nghiên Dương nào dám động đậy, chỉ biết nắm chặt hai tay, thở hổn hển nhìn bóng người phản chiếu dưới ánh trăng kia.