“Mấy con đĩ điế.m, chết hết đi.”
Nam Phong hú lên một tiếng, sau đó cầm dao nhoài người đâm mạnh về phía Lưu Nghiên Dương. Hắn thừa biết Lưu Nghiên Dương có võ, chỉ cần hạ được cô là có thể khống chế toàn bộ cục diện.
Nào ngờ, thân thủ của Lưu Nghiên Dương nhanh hơn hắn tưởng tượng. Cô nghiêng người tránh ra phía sau, đồng thời thuận tay tóm lấy bình trà trên bàn, không do dự mà ném mạnh về phía Nam Phong.
Nam Phong đâm hụt ngã nhoài ra đằng trước, lại bị bình trà đập vào mặt, đau đớn thét lên, con dao văng ra xa. Trớ trêu hơn, chiếc khăn tắm mỏng manh cuốn hờ ở thắt eo hắn bị bung ra, tuột xuống đất. Cả người Nam Phong trần như nhộng tằm, xấu hổ đến tái mét mặt mũi, vội dùng tay che chắn hạ bộ. Hắn khóc không ra tiếng, chỉ biết ú ớ kêu trời trách đất.
Tình nhân của hắn nào dám tin Nam Phong dám nhét dao sau thắt lưng, kinh ngạc hét lên chửi mắng om sòm.
“Nam Phong, anh gài dao sau lưng làm gì? Anh định chén tôi xong thì gϊếŧ luôn tôi hả?”
Nam Phong nào còn có thời gian giải thích.
Hắn vừa định mở mồm thanh minh liền bị Lưu Nghiên Dương dùng chân đạp thẳng vào mặt. Cô hừ lạnh, ghét bỏ nhìn hắn.
“Em gái à, để chị đây cho em biết. Ngoài em ra, tên sở khanh này còn lên giường với vài cô ả khác nữa đấy. Không tin, em lấy điện thoại của hắn mà tra.”
Trước lúc Lưu Nghiên Dương và Bạch Niên Hạo rời đi vẫn còn nghe thấy tiếng đấm đá chửi nhau om sòm của hai kẻ kia ở trong phòng.
Bạch Niên Hạo long lanh nước mắt, ôm lấy Lưu Nghiên Dương đầy cảm kích.
“Cảm ơn cậu, Nghiên Dương. Nếu không có cậu, tớ làm sao có thể nuốt trôi cục tức này chứ.”
Lưu Nghiên Dương vỗ về bạn, sảng khoái nói lớn.
“Đối với loại đàn ông đáng chế.t này, chúng ta không nên cả nể làm gì cho phí thời gian.”
Sau khi ăn uống no say một bữa, Lưu Nghiên Dương và Bạch Niên Hạo chia tay nhau, mỗi người một ngả ra về. Sắc trời đã chuyển dần sang tối đen, ánh đèn đường mờ ảo heo hắt, cái lạnh đầu đông nhanh chóng bủa vây toàn bộ cơ thể.
Lưu Nghiên Dượng chuếnh choáng bước đi, tay cầm túi xách còn vẫy vẫy. Hơi men nhen nhóm làm đầu óc cô có chút không tỉnh táo cho lắm, nhưng vẫn không hề hấn gì cả.
Cô muốn được tận hưởng cảnh đêm tuyết rơi hiếm hoi nên quyết định không gọi taxi. Từ đây về đến chung cư cũng gần, coi như tập thể dục một lát.
Phía sau lưng Lưu Nghiên Dương, chiếc xe bán tải đen cũ lạ hoắc đang bám theo sát nút.
“Ô, ô… Đẹp quá đi.”
Lưu Nghiên Dương cầm lấy một bông tuyết, sung sướиɠ hô lên khen ngợi. Miệng cô chúm chím như trẻ lên ba, khum lòng bàn tay có chứa bông tuyết, sau đó chu môi lên thổi. Bông tuyết bay lượn một hồi rồi vỡ tan.
Cô cười hì hì, nhanh chân rảo bước đi về. Tòa nhà chung cư khá cũ dần dần hiện ra trước mắt. Ngay lúc Lưu Nghiên Dương cúi xuống lục ví tìm thẻ, phía sau lưng cô bỗng dưng sáng chói, đèn pha oto chiếu thẳng vào mặt cô.
Lưu Nghiên Dương lấy tay che mặt, vừa buông tay xuống sau gáy đau nhói. Ngay sau đó, trời đất quay cuồng, trên đầu mọc đầy sao, cô ngất lịm tức khắc.
Khi Lưu Nghiên Dương tỉnh dậy, cô đang bị trói tay ngược phía sau, đầu vẫn còn chuếnh choáng. Những tiếng ồ ồ xôn xao vang lên, có cả người nước ngoài mắt vàng, tóc xanh, trên mặt đeo mặt nạ, lượn lờ trước mặt cô. Họ dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn xoáy sâu Lưu Nghiên Dương, vừa như thăm dò, lại vừa như đang tận hưởng một miếng mồi ngon vậy.
“Looking at her so pretty, mustn’t her internal organs be delicious?”
(Nhìn cô ta xinh đẹp như thế, chắc nội tạng cũng ngon lắm nhỉ?)
Gã đàn ông ngoại quốc cao trên mét chín dùng tay xoa cằm, nhìn Lưu Nghiên Dương đánh giá.
Cô nghe hiểu, mặt lập tức biến sắc.
“Great. I want to eat her immediately!”
(Tuyệt vời. Tôi muốn ăn cô ta ngay lập tức!"
Đám người lạ mặt phá lên cười hà hà, xoa lòng bàn tay trông đầy đê tiện. Lưu Nghiên Dương mặt mũi tái mét, toàn thân run lên.
Có lẽ nào, đám người này chuyên buôn nội tạng?