Dị Thế Võ Thần Toàn Năng

Chương 53: Dòi bâu trên chân

Sự cảnh cáo “nhẹ nhàng” này của Ngọa Bách Sênh khiến bốn người Lâm Khiết lập tức co rút toàn bộ cơ thể, đánh mắt nhìn nhau, tự động rùng mình một chặp.

Ngọa Bách Sênh cực kỳ ghét những người phụ nữ như Lâm Khiết. Hơn nữa, từ khi anh bắt đầu đạt được những nhận thức về thế giới xung quanh trong cuộc đời này, phụ nữ tiếp xúc với anh cực kỳ, cực kỳ ít ỏi đến đáng thương. Ngay cả người hầu phụ trách trong Đài Vương đa phần là nam giới.

Kể đi cũng phải tính lại, có lẽ, chỉ có Lam Nha là trường hợp đặc biết và duy nhất được Ngọa Bách Sênh tiếp xúc hơn mức bình thường. Mọi người cun cút lẽo đẽo đi sau anh, không ai dám mở lời trước. Chỉ có Đàm Phong vốn đâu ưa yên tĩnh, tùy ý mở lời gợi chuyện:

- Liệu chúng ta còn phải đi bao lâu nữa mới gặp được người dân bản địa đây? Chỉ lo chất độc trên người Lam Nha ngày càng nhanh phát tác.

Anh ta vừa dứt lời, Tế Tiêu đi bên cạnh đã giơ tay gõ vào đầu Đàm Phong mắng lớn:

- Phui phủi cái miệng quạ của anh. Thiếu chủ của chúng tôi bản lĩnh hơn người, chắc chắn sẽ có cách!

Biết bản thân trót lỡ lời, Đàm Phong bèn thở dài, lo lắng hướng mắt về phía Lam Nha. Trước khi xuống núi, sư phụ đã dặn dò Đàm Phong rất kỹ lưỡng, yêu cầu cho anh phải luôn chăm sóc và bảo vệ Lam Nha, bất kể có chuyện gì xảy ra.

Càng đi sâu, núi non trùng điệp càng mọc dày đặc. Ở quãng đường đầu tiên khi họ bắt đầu đặt chân đến đây, khắp nơi chỉ bao trùm bởi cây cỏ rậm rạp. Còn bây giờ, phía trước lại chỉ là núi cao ngàn mét.

Mọi người ngửa cổ lên quan sát, nhất thời lắc đầu ngao ngán. Nếu bắt buộc phải trèo qua núi để sang được thế giới bên kia, có lẽ sớm muộn họ sẽ bị rơi xuống vực sâu mà chết.

- Nghỉ ngơi một chút được không các anh?

Lam Nha nhăn mặt, mệt mỏi ngồi phịch xuống đất. Đây là lần đầu tiên trong suốt chuyến đi cô đề nghị nghỉ ngơi giữa chừng. Trong đoàn, ngoại trừ Ngọa Bách Sênh, Lam Nha chính là người có sức sống và ý chí dẻo dai nhất.

Ngọa Bách Sênh nghiêng người nhìn xuống Lam Nha, lông mày khẽ chau lại. Dựa vào khả năng phán đoán và suy xét cẩn thận, anh có thể khẳng định chắc chắn, độc tủy trong người Lam Nha bắt đầu tiến vào giai đoạn nguy hiểm nhất.

Làn da hồng hào trước đây của Lam Nha đã trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra ướt đầm tóc và lưng. Cô cắn chặt răng, cố gắng kìm nén cơn đau nhức buốt chẳng khác gì dao khoét đang điên cuồng gặm nhấm bắp chân.

- Em cảm thấy không ổn ư?

Đàm Phong vội vã ngồi xuống, ân cần hỏi thăm.

Lam Nha đã đau đến mức chết đi sống lại, chỉ có thể yếu ớt lắc đầu, hơi thở dồn dập có chút ngắt quãng.

Ngọa Bách Sênh đẩy Đàm Phong dịch ra xa một chút, sau đó cởi balo, ngồi xuống trước mặt Lam Nha.

Ngay khi anh ngồi bên, Lam Nha vô thức đưa tay bấu lên hai bả vai vững chãi của Ngọa Bách Sênh, nhăn mặt thở dốc.

- Hình như… hình như thịt của tôi đang dần rữa ra thì phải?

- Bớt nói mấy câu vô nghĩa đó đi!

Ngọa Bách Sênh hừ lạnh đáp.

Không ai trong số họ cảm thấy yên tâm. Sắc mặt kẻ nào người nấy đều tối sầm lại, ngồi xung quanh bao vây lấy Lam Nha và Ngọa Bách Sênh.

Anh nâng bàn chân Lam Nha, cẩn thận đặt lên trên đùi mình. Sau đó, Ngọa Bách Sênh vén ống quần của cô lên, thần trí có chút hỗn loạn.

Băng gạc mới thay nay đã nhuốm đỏ. Máu và mủ vàng rỉ ra càng lúc càng nhiều thêm, bốc mùi vô cùng tanh tưởi.

- Uy Đình, dao!

Nghe anh yêu cầu, Uy Đình vội vàng mở balo, lấy ra con dao găm nhỏ đưa cho anh. Ngọa Bách Sênh nhẹ nhàng cắt bỏ nút buộc băng gạc, dần dần gỡ nó ra. Mọi người nín thở nhìn theo, trống ngực đập dồn dập.

Đến khi toàn bộ băng gạc đã được tháo sạch, Lam Nha chỉ biết đưa tay che miệng, đôi mắt long lanh phủ ngập tầng sương mỏng. Cô cắn môi đến mức bật máu tươi, nhất thời ngất lịm ngay tại chỗ.

Những vết hoen đen xì trên chân Lam Nha không chỉ chảy mủ mà đã bắt đầu xuất hiện hiện tượng thối rữa. Một vài con dòi trắng muốt thản nhiên ngóc đầu, bò ra khỏi miệng vết thương.

Ọe… ọe…

Trình Tri ôm bụng, quay người nôn thốc nôn tháo.

- Tế Tiêu, bẻ một nhánh cây to bằng hai ngón tay lại đây. Lục Kiêu, tìm đá tảng và củi khô, nhanh chóng vào việc đi!

Ngọa Bách Sênh vẫn nhìn chằm chằm vào vết thương trên chân Lam Nha, gằn giọng ra lệnh.

Đàm Phong hai mắt đỏ hoe, ấp úng hỏi anh:

- Cái… cái gì? Anh định làm gì thế?

Nghe Đàm Phong hỏi, Ngọa Bách Sênh hít sâu một hơi, ánh mắt tràn ngập sự cứng rắn uy lãnh:

- Thiêu sống vết thương!