Dị Thế Võ Thần Toàn Năng

Chương 54: Người con gái quật cường

“Thiêu sống vết thương”, đây là phương thức khử trùng đầu tiên mà Đàm Phong được nghe thấy. Trong lòng anh ta lúc này đang rối tung cả lên, chỉ muốn từ bỏ mọi thứ, đưa Lam Nha quay trở về bệnh viện thành phố điều trị.

- Dẹp, dẹp hết! Tốt nhất chúng ta mau chóng quay trở lại thành phố. Nếu không tìm được người giải độc, chẳng phải Lam Nha chắc chắn sẽ chết hay sao?

Đàm Phong đưa hai tay ôm đầu, vò đầu mạnh đến đứt vài cọng tóc. Sự mất bình tĩnh này của anh ta cũng là có cơ sở, lo lắng cho tính mạng của người mình thích.

Ngọa Bách Sênh vẫn chăm chú quan sát vết thương, sau đó rút từ trên mái tóc Lam Nha chiếc kẹp tóc bé tí. Anh cẩn thận dùng nó, gắp từng con dòi non ra khỏi miệng vết thương. Thực chất, trong lòng Ngọa Bách Sênh cũng cảm thấy gợn lòng. Một người đang sống sờ sờ lại đột nhiên bị trúng độc thối thịt, hơn nữa lại còn là thiếu nữ tuổi xuân mơn mởn. Kể cả sau này có chữa khỏi, trên chân ắt để lại sẹo lớn.

Khoảng chừng hai mươi phút sau, mọi người được phân công công việc cũng đã trở về. Lục Kiêu ôm một bó củi khô đặt xuống, khắp người nhễ nhại mồ hôi. Tuy củi ở trong rừng rất nhiều, nhưng bị ẩm khó để nhóm lửa. Anh và Tế Tiêu phải đi khá xa, chỉ để nhặt những khúc củi khô thoáng.

- Thiếu chủ, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?

Ngọa Bách Sênh vẫn đang chăm chú gắp dòi trên chân Lam Nha. Xong xuôi, anh ném kẹp tóc của cô đi, đoạn mở balo lấy ra chai nước sạch, lại dùng miếng vải lụa mềm, vừa đổ nước thấm ướt khăn, vừa nhẹ nhàng lau xung quanh miệng vết thương.

Xa xa là bóng dáng thấp thoáng của bốn người Lâm Khiết. Họ vẫn mặt dày bám theo Ngọa Bách Sênh nhưng chỉ dám đứng từ xa trông lại, lén lút quan sát mọi động tĩnh của anh. Bây giờ, nhóm người Ngọa Bách Sênh chính là sự cứu rỗi duy nhất của họ. Chí ít, có người đi theo cùng sẽ bớt lo lắng hơn rất nhiều. Thậm chí, những vị tiểu thư, thiếu gia như Lâm Khiết và Triệu Thiên đâu có kỹ năng sinh tồn tại nơi hoang dã như Ngọa Bách Sênh.

Triệu Thiên nhíu mày nhìn động thái của nhóm người trước mặt, thắc mắc hỏi nhỏ:

- Họ đang làm gì thế?

Vệ Quốc xoa xoa cằm chẻ, lắc đầu đáp:

- Chịu thôi! Có vẻ cô gái đi cùng đoàn gặp rắc rối thì phải!

Từ đầu đến cuối, Lâm Khiết chỉ nhìn chăm chú về hướng Ngọa Bách Sênh. Sau khi hiểu rõ được thân phận cao quý của anh, cô ta cảm thấy rất tiếc nuối. Ai ngờ, đằng sau dáng vẻ nghèo nàn, nhếch nhác đội lốt trong vai một gã đầu bếp vô dụng, thân phận của Ngọa Bách Sênh lại cao quý và đẳng cấp tới như thế.

- Thằng ranh đó biết cái quái gì mà thể hiện!

Triệu Thiên lừ mắt nhìn Ngọa Bách Sênh, há miệng chửi rủa.

Vì gia đình Lâm Khiết đã hứa không được tùy tiện tiết lộ thân phận của Ngọa Bách Sênh nên Lâm Khiết cũng không dám nói ra, sợ phải chịu trừng phạt. Nghe bạn trai chê bai, dè bỉu Ngọa Bách Sênh, cô ta đột nhiên phản đối:

- Này! Anh ăn nói cho hẳn hoi! Biết người biết ta nhưng chưa chắc đã là sự thật!

Thấy bạn gái bênh chồng cũ, Triệu Thiên vô cùng tức giận. Anh ta nắm chặt tay Lâm Khiết mà chất vấn:

- Cái gì? Em bênh thằng oắt đó ư?

- Buông ra! Anh đang làm em đau đấy!

Vệ Quốc và Ân Ân phải chạy tới can ngăn, hai người họ mới chịu thôi tranh cãi, đấu khẩu nhau.

Sau khi đã chà sạch miệng vết thương trên chân Lam Nha, Ngọa Bách Sênh bắt đầu nhóm lửa. Vì gió rừng thổi mạnh nên lửa bật đến đâu lại bị dập tắt đến đó.

Anh quay sang Đàm Phong, hờ hững nhờ:

- Phiền anh và Trình Tri dựng lều bao giúp tôi!

Trình Tri lập tức phản đối:

- Như vậy sẽ cháy lều mất!

Ngọa Bách Sênh không buồn liếc nhìn, chau mày giải thích:

- Sử dụng lều làm tường bao, chứ không phải tiến hành đốt củi bên trong ruột lều!

Đến lúc này Trình Tri mới hiểu, vội vàng cùng Đàm Phong dựng những tấm vải lều thành một bức tường bao tròn để chắn gió từ bốn hướng, bao Ngọa Bách Sênh và Lam Nha bên trong. Cách làm này của anh giúp làm giảm lực cản của gió rất tốt.

Ngọa Bách Sênh tiến hành châm lửa, nhóm củi. Ngọn lửa le lói bùng lên, từ từ làm nóng không gian xung quanh. Anh cầm con dao nhỏ đã được rửa sạch, bắt đầu hơ trên lửa cho tới khi dao đã nóng.

Tiếng tí tách của củi khô khiến Lam Nha mơ hồ tỉnh lại. Cô nằm im trên đất, mệt mỏi lên tiếng hỏi anh:

- Anh muốn khoét thịt của tôi à?

Ngọa Bách Sênh hơ đi hơ lại con dao trên lửa, chốc chốc lại để gần miệng thổi cho nguội, rồi lại hơ nóng tiếp.

Nghe cô hỏi, Ngọa Bách Sênh chỉ lạnh lùng đáp gọn:

- Chưa đến mức phải khoét thịt!

Lam Nha phì cười, mồ hôi trên trán vẫn chảy ướt đẫm. Cô không cần biết Ngọa Bách Sênh định làm gì, nhưng có thể khẳng định chắc chắn, mục đích của anh chỉ là muốn tốt cho cô.

- Sẽ rất đau đấy!

Ngọa Bách Sênh nghiêng người nhìn Lam Nha nhắc nhở. Thiêu sống vết thương chẳng khác gì tự nấu chín thịt của mình. Với một cô gái nhỏ như Lam Nha, chỉ e không thể chịu nổi quá hai giây.

Thái độ của Lam Nha vô cùng bình tĩnh. Cô ngửa cổ nhìn lên bầu trời cao rộng, mỉm cười đáp:

- Tôi đâu có sợ! Anh cứ làm đi!

Ngọa Bách Sênh gật nhẹ đầu, đưa cho Lam Nha khúc gỗ mà Tế Tiêu đã chuẩn bị từ trước.

Đứng bên ngoài vòng vây, mấy người Đàm Phong không khỏi lo lắng. Chốc chốc lại thay nhau thò đầu vào bên trong quan sát, nhưng vì lều cao nên không thấy được.

- Liệu cách này có ổn không?

Đàm Phong nóng như lửa đốt, sợ sệt nhìn sang phía mấy người bên cạnh. Người bình tĩnh nhất có lẽ là Diệp Viên Lãng. Mặc dù chỉ mới tiếp xúc với Ngọa Bách Sênh không lâu, nhưng người thiếu niên này luôn khiến cho anh cảm thấy cực kỳ tin tưởng.

- Đừng lo! Tôi tin vào Ngọa Bách Sênh!

Lam Nha cắn chặt khúc gỗ trong miệng, hai bàn tay vo tròn thành nắm đấm. Ngọa Bách Sênh đặt chân của cô lên trên tảng đá phẳng, con dao sau khi hơ qua lửa tám lần đã sạch khuẩn, vẫn còn nóng rát.

- Tôi chuẩn bị làm món thịt nướng!

Mặc dù câu nói này của anh mang hàm ý trêu đùa nhưng gương mặt tuấn mỹ này lại cực kỳ nghiêm túc. Lam Nha gật nhẹ đầu, ngước mặt nhìn lên bầu trời cao xanh vời vợi.

Ngọa Bách Sênh không vòng vo, trực tiếp dùng dao nóng, đem ép mạnh lên miệng vết thương. Tiếng xèo… xèo… vang lên, khói trắng tỏa ra từ vị trí dao ép xuống.

Lam Nha đau đến tê buốt, chân tay run bần bật, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người. Nếu không có khúc gỗ chẹt miệng, có lẽ cô đã cắn đứt lưỡi mà chết.

Nhận thấy cơ thể Lam Nha đang run lên bần bật, Ngọa Bách Sênh bèn lên tiếng trấn an:

- Năm phút rất ngắn! Cô thử tưởng tượng đến những điều tốt đẹp mà bản thân cô đang mong muốn đi!

Lam Nha gật đầu, mặc dù rất đau nhưng cô lại không khóc. Ánh mắt quật cường và quyết đoán của Lam Nha vào thời khắc này, Ngọa Bách Sênh không hề hay biết, nó sẽ theo anh đến hết phần đời còn lại.