Gì vậy? Hắn dám vênh mặt với chúng ta à?
Triệu Thiên tức giận lớn tiếng quát, toan lao lên cãi tay đôi với Ngọa Bách Sênh liền bị Lâm Khiết đưa tay ngăn lại. Cô ta đánh mắt, lắc đầu ra hiệu với bạn trai, sau đó thì thầm nói nhỏ:
- Đừng manh động! Thân phận của Ngọa Bách Sênh không phải dễ chọc! Chúng ta còn cần nhờ vào anh ta nhiều!
Triệu Thiên lúc này mới nén giận, hậm hực chửi thầm trong miệng, ánh mắt ghen ghét phóng về phía Ngọa Bách Sênh như đang muốn ăn tươi, nuốt sống anh.
Lam Nha bị Ngọa Bách Sênh nắm chặt tay kéo đi, vừa ngạc nhiên lại vừa cảm thấy buồn cười, nghiêng đầu nói:
- Sao thế? Gặp lại vợ cũ mà anh không vui ư?
- Cô không cần nói thì tôi vẫn biết cô có mồm đấy!
Ngọa Bách Sênh hất tay Lam Nha, trừng mắt cảnh cáo. Thái độ ngông nghênh không biết thương hoa tiếc ngọc này của anh làm Lam Nha càng thêm buồn cười hơn.
Trông thấy hai người họ trở về với gương mặt không mấy vui vẻ, Tế Tiêu đưa tay che miệng, chọc ghẹo:
- Thiếu chủ và Lam tiểu thư vừa làm gì nhau à?
Nụ cười đang kéo rộng tới mang tai của Tế Tiêu nhanh chóng bị cái lườm xuyên thấu từ Ngọa Bách Sênh làm cho giật thót, đành nhanh chóng biết điều ngậm miệng.
Đám người Lâm Khiết rón rén bước lại gần về phía nhóm Lam Nha, bày ra vẻ mặt đáng thương kể lể:
- Anh Bách Sênh, có thể nể tình chúng ta từng là vợ chồng mà cứu giúp em được không? Em và bạn của mình thực hiện hoạt động nhảy dù, nhưng chẳng may rơi xuống khu rừng này. Bây giờ không tìm được đường ra, tín hiệu thì chập chờn. Anh à, cho chúng em đi theo anh!
Lâm Khiết vừa nói, vừa đưa tay lắc lắc vai Ngọa Bách Sênh, nước mắt rỉ ra vài giọt trên khóe mi.
Ngọa Bách Sênh hừ lạnh, nhìn cô ta bằng đôi mắt vô cùng khinh thường, nhếch môi đáp:
- Ồ! Tôi với cô gì đây là vợ chồng từ khi nào thế?
Lâm Khiết bị chồng cũ khinh rẻ, khuôn mặt sa sầm hẳn xuống. Cô ta cố nén cơn giận, vẫn bày ra nụ cười giả tạo nhất, rơm rớm nước mắt quay sang Lam Nha van xin:
- Mong cô giúp đỡ! Chúng ta cùng phận phụ nữ với nhau, đừng nên thấy chết mà không cứu.
Lam Nha đột nhiên bị đẩy vào tình thế bối rối, nhất thời chưa biết phản ứng làm sao, bèn đánh mắt nhìn sang Ngọa Bách Sênh chờ đợi. Đương nhiên, Ngọa Bách Sênh vốn không đồng ý. Nhìn thấy Lam Nha có chút mủi lòng, anh lập tức đưa tay kéo mạnh cô về phía mình, tránh động chạm với Lâm Khiết.
- Uy Đình, Tế Tiêu, còn đứng trơ mắt ra mà nhìn à? Đuổi chó, tiễn vong!
Dứt lời, anh nhấc balo, phẩy tay ra hiệu cho đoàn người đi tiếp. Đám Lâm Khiết vừa muốn đi theo, Tế Tiêu và Uy Đình đã đứng chặn ngang, hùng hổ đe dọa.
- Thiếu chủ có lệnh, cấm các người đi theo!
Triệu Thiên bị coi thường trước bao người, tức đến nổ đom đóm mắt, hùng hổ ném balo xuống đất, chỉ tay vào mặt Ngọa Bách Sênh quát lớn:
- Mẹ kiếp! Đây là rừng của thiên nhiên, chúng tao thích đi đâu thì đi. Đứa nào dám cản thì bước qua xác ông trước!
Hai người đi cùng là Vệ Quốc và bạn gái Ân Ân, từ đầu tới cuối không dám mạnh động, chỉ đứng im quan sát động tĩnh.
Ngọa Bách Sênh đang bước đi, nghe thấy tiếng chửi rủa của Triệu Thiên phía sau, hai vành mắt bắt đầu đỏ rực, gân xanh nổi lên cuồn cuộn.
Phốc!!!
Vυ't… vυ't…
Triệu Thiên vừa định xông lên, dưới chân đột nhiên bị một vật nhọn ngang nhiên đâm xuyên qua mũi giày. Giày của hắn ta vốn thuộc loại bền và có độ đàn hồi tốt nhất, vậy mà chỉ trong vài giây ngắn ngủi liền bị đâm xuyên qua.
May mắn, thanh sắt nhọn hoắt không đâm vào ngón chân Triệu Thiên, chỉ còn cách chưa đầy một mi - li - mét. Cả người hắn run bần bật, mồ hôi lạnh túa ra từ trên đỉnh đầu. Toàn bộ mọi người đều hít sâu một hơi, chân tay phút chốc cứng đờ. Chỉ có Lam Nha vẫn giữ trạng thái tâm lý bình tĩnh nhất. Cô cười cười, tiếp tục cùng Ngọa Bách Sênh rảo bước.
- Anh làm thế không lo người ta bị dọa chết điếng à?
- Sống chết của đám dòi đó thì liên quan gì đến tôi?
Ngọa Bách Sênh nhún vai, thản nhiên đáp.
- Công phu… thật kinh khủng!
Trình Tri nuốt một ngụm nước bọt, nhìn sang Đàm Phong đầy sợ sệt.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, với khoảng cách xa gần hai mét, Ngọa Bách Sênh tùy tiện ném kim nhọn, trực tiếp đâm thẳng qua mũi giày của Triệu Thiên mà không hề làm tổn hại đến da thịt của hắn dễ như trở bàn tay.
Đây chính là lời cảnh cáo thứ nhất của anh.