Tôi Nợ Chị Một Tuổi Thơ Tươi Đẹp [Hương Khuê]

Chương 39: Chồng bệnh rồi

Lệ Hằng và Phạm Hương rời khỏi bệnh viện, ôm lấy bụng, đợt lấy tủy lần này quả thật rất đau. Khánh Ngân và Lan Khuê dìu hai người họ ra xe rồi ra hiệu cho tài xế chạy về Phạm Gia.

Gia nhân nấu cho hai người một ít canh bổ huyết rồi đồ bổ để ăn lấy lại sức.

Lệ Hằng qua ngày hôm sau đã có thể đi làm, ấy vậy mà Phạm Hương lại đổ bệnh. Cô sốt mê man.

Lan Khuê buổi sáng thức dậy sớm chạy vào phòng tắm, lấy một cái khăn bông lớn rồi thấm nước ấm, vắt khô. Đặt Phạm Hương nằm thẳng lên giường, nàng cởϊ áσ phông của Phạm Hương ra, cởi luôn quần short. Cả cơ thể tuyệt mỹ hiện ra trước mặt nàng. Quả thật rất đẹp, từng múi ở bụng nhấp nhô đều đều, làn da trắng nõn không tì vết.

Nàng bắt đầu lau người cho cô, lau thật chậm……

– Ưm….khó chịu quá…….– Phạm Hương ưỡn mình, cựa quậy.

– Sẽ mau thôi, đừng quậy, chị sốt rồi. – Lan Khuê lau hai bả vai rồi xuống cơ bụng của cô, dịu dàng nâng niu từng chút một.

Lau xong, nàng chọn cho cô một cái áo phông rộng rãi dễ chịu mặc vào, mặc thêm một cái quần ngắn ở bên trong. Đặt cô nằm ngay ngắn trên gối, lấy cái chăn quấn lại rồi vội vã chạy xuống bếp.

Tô cháo thơm nghi ngút được nàng cầm trên tay, thổi phù phù rồi đặt lại xuống bàn. Để Phạm Hương ngồi dựa vào thành giường, còn cẩn thận lấy một cái gối đặt dưới lưng cho cô. Bê tô cháo lên, thổi nguội rồi đưa lên miệng cho Phạm Hương.

– Hương, ăn một tí……

Phạm Hương nhìn nàng, trong lòng trỗi lên sự đau lòng, không biết vì sao nữa. Sao em không ghét tôi ? Sao em biết rõ tôi hận thù em, mà em vẫn bên cạnh tôi ? Vội vàng há miệng ăn lấy ăn để.

Ăn xong, Lan Khuê đặt lên trán cô miếng dán hạ sốt, rồi quay trở ra, thì nghe tiếng cô thều thào :

– Khuê, ở đây, đừng đi……

– Em dẹp tô cháo, sẽ lên ngay. – Nàng xoay người nói cho cô yên tâm.

5p sau, Lan Khuê bước lên lại căn phòng, ngồi ở mép giường nhìn chồng mình, lấy tay sờ sờ trán rồi vuốt ve khuôn mặt mệt mỏi đó, cúi xuống hôn vào cánh môi đầy đặn kia một cái thật kêu.

Phạm Hương mở mắt ra, im lặng.

Là chị bệnh quá nên không có sức chống cự, hay là chị muốn để em hôn ? Đừng gieo cho em hy vọng nữa nếu chị không thể nào yêu em. Nếu không yêu thì cứ mắng em, em sẽ thấy dễ chịu hơn.

Ánh mắt nàng lướt lên tấm ảnh cưới, ngực trái lại đau.  Phạm Hương thấy rõ ánh mắt nàng đã buồn sau khi vô tình ngước nhìn tấm ảnh cưới, lòng cô chợt nặng trĩu.

– Ngủ đi, em ở đây trông chị. Ngoan ngủ đi.

Phạm Hương ử hử trong cuống họng đắng ngắt rồi nhắm đôi mắt lại.

……

* Cạch * 12h trưa, cánh cửa phòng mở ra, Lệ Hằng và Khánh Ngân bước vào, thấy Lan Khuê ngồi ở mép giường, còn Phạm Hương hình như cũng mới thức dậy, Lệ Hằng liền đi đến sờ trán rồi hỏi :

– Sao ? Đỡ hơn chưa ?

– Ừm, đỡ rồi. – Phạm Hương gật đầu thật nhẹ trả lời.

Lan Khuê nhìn họ rồi đứng dậy nhìn Phạm Hương nói :

– Em xuống dọn cơm cho ba mẹ và chị Hằng với Ngân ăn, chiều còn đi làm. Xong em sẽ đem cháo lên cho chị.

– Thôi để mình dọn cơm, cậu đem cháo lên cho chị ấy đi. – Khánh Ngân đi ra theo Lan Khuê.

Khi hai người kia đã đi ra ngoài, Lệ Hằng cũng có ý muốn đi ra, trước khi đi còn ngó lên tấm ảnh cưới rồi nhìn người đang nằm trên giường, buông một câu nói lạnh tanh :

– Cuối cùng người ở bên cạnh mày vẫn là em ấy.

Dứt lời liền quay bước trở ra, đóng cửa lại.

Phạm Hương gác tay lên trán, nhìn tấm ảnh cưới. Cuối cùng quyết định đứng dậy, đi sang phòng kia, đem tấm ảnh cưới của mình sang phòng này. Lúc trước muốn dùng tấm ảnh này để dằn vặt Lan Khuê, bây giờ trông thấy nó, khác nào dằn vặt mình.

Cô bắt một cái ghế, loạng choạng đứng lên rồi gỡ tấm ảnh cưới có mặt Anh Thư xuống, nhét vào một túi lớn.. Rồi gắn tấm ảnh cưới của mình và Lan Khuê lên, tự dưng căn phòng ấm áp hẳn.

– Hương, trời ơi, chị trèo lên đó làm gì, xuống, té bây giờ. – Lan Khuê đặt tô cháo lên bàn, chạy đến cái ghế, hoảng hốt la lên.

Phạm Hương từ từ leo xuống, vịn lấy tay nàng mà đi từng bước xuống. Xuống được dưới sàn liền gỡ nhẹ tay nàng ra, trên tay cầm tấm ảnh cưới của Anh Thư đi ra bên ngoài.

– Gia….nhân đâu…..???

– Dạ…….cô hai. – Gia nhân từ dưới chạy vội lên.

– Quăng. – Cô chìa cái túi to có tấm ảnh trong đó  cho gia nhân.

– Dạ.

Lan Khuê bên trong chứng kiến từ đầu đến cuối một cảnh này thì trong lòng như muôn hoa đua nở, nhìn tấm ảnh cưới của mình thì cười ngây ngốc.

Đỡ Phạm Hương ngồi ngay ngắn trên giường, nàng lại đút cho cô từng muỗng cháo ấm ấm.

– Meowwwwww…….Hương Bánh Bao bệnh à, thấy cũng tội mà thôi cũng kệ,…….Hơ hơ…….Méowwwwww – Con Mập nhân lúc sơ hở liền chạy tọt lên giường, nằm lên tay Phạm Hương.

Phạm Hương ôm lấy nó vào trong lòng bàn tay cười cười. Ngoan ngoãn cứ 10s là há miệng ra để ăn, khiến Lan Khuê vô cùng hài lòng.

Phạm Hương ăn xong, được nàng lau mặt sạch sẽ, đỡ nằm xuống, cô thều thào vài tiếng :

– Em đi ăn cơm đi,…..

– Dạ.

Ơ, là đang lo lắng sao ?

…………..

– Ưm, em qua phòng kia ngủ đi, sẽ bị lây bệnh đó. – Phạm Hương trước khi đi ngủ có sờ trán của mình lại lần nữa, tuy bớt nóng nhưng mà vẫn còn hầm hầm, nên mới nói nàng đi sang phòng khác đi.

Lan Khuê chỉnh lại gối cho cô, đắp cái chăn ngang ngực cho cô rồi tắt công tắc đèn, đóng cửa lại.

Căn phòng tối om, có một người con gái rón rén trèo lên giường, chui vào chăn, chui sâu vào lòng người ta nằm, ôm lấy người ta, mặc kệ người ta đang nóng sốt, mỉm cười nói :

– Ngủ ngon, Hương của em.

#Moon