Sáng hôm sau, Lan Khuê vừa thức dậy đã thấy Phạm Hương ngồi ở mép giường nhìn mình bằng ánh mắt ôn nhu đến lạ. Nàng lúc đầu có hơi giật mình rồi bình tĩnh lại, nhìn chăm chăm Phạm Hương.
– Hôm qua……xin lỗi. Em còn đau không ?
* Lắc lắc *
– Để tôi kiểm tra. – Phạm Hương xốc nàng ngồi dậy dựa vào người mình.
– Em không sao ! – Lan Khuê ngạc nhiên nhưng cũng không bài xích. Hôm qua nghe Phạm Hương giải thích, rồi nghe cô nói đã chia tay với Anh Thư cũng nguôi đi phần nào, không còn ấm ức nữa.
Phạm Hương không quan tâm lời nàng nói, một mực muốn kiểm tra. Lan Khuê cũng mặc kệ cô muốn làm gì thì làm.
Phạm Hương từ từ cởi cái đầm của nàng quăng ở trên giường, Lan Khuê đi ngủ không hề mặc nội y cho nên bây giờ cơ thể trần trụi đều đập vào mắt Phạm Hương. Mấy vết bầm tím ở cổ đập vào mắt cô, rồi mấy vệt máu ở gối nữa, khuỷa chân nữa. Mặc dù đã được băng lại nhưng chắc chắn đang rất đau.
Phạm Hương cúi người hôn lên vết tím ở xương quai xanh nàng, chỉ là hôn, một nụ hôn không mang du͙© vọиɠ.
Lan Khuê chợt rên ử ử trong cuống họng, chỉ là một nụ hôn vào cổ thôi mà, tại sao lại rần rần như vậy nè ? Mấy sợi lông tơ cũng dựng đứng lên hết, tim lại đập nhanh hơn rồi.
Phạm Hương nghe rõ ràng là nàng rên, liền mỉm cười, Lan Khuê, em quá nhạy cảm.
Phạm Hương được nước làm tới, đè nàng nằm xuống lại, cả thân người đổ rạp lên người nàng, đôi tay ve vãn nơi đồi núi cao ngất. Ôi trời, bây giờ là sáng sớm đó Phạm Hương à !!
– Hương, ưmmmmm, sáng sớm…..ưm………– Nàng cựa quậy khi nụ hoa trước ngực bị Phạm Hương cúi xuống bú ʍúŧ liên tục.
– Em từ chối tôi ? Nghe nói gái Đà Lạt cũng được lắm. – Phạm Hương rời bầu ngực của nàng, ngước lên châm chọc.
– Không có. Ưmmmmmm. – Lan Khuê quả nhiên không có tiền đồ, bị người ta hù vài câu liền chìu ý, nằm im ru để người ta chạy loạn trên cơ thể mình.
Thế là có người lại cúi xuống cắn nhẹ lên nụ hoa đã dựng đứng, khiến người nằm dưới rêи ɾỉ liên tục.
– Ưm…..gr…….Hương, nhẹ thôi…..Hương……..– Lan Khuê tay bấu chặt grap giường, dù trời đang lạnh mà không khí trong phòng này lại vô cùng ngột ngạt.
– Aaa…….nhẹ……..chậm thôi……..Hương à, nhanh quá, ưmmmmm………..– Hai ngón tay thon dài ra vào liên tục, động tác đâm vào rút ra vô cùng ôn nhu, không còn bạo lực như đêm tân hôn. Nụ hôn trải dài từ xương quai xanh đến bầu ngực, đến bụng……
– Rút bớt ra…..Hương……ưmmm…….aaaa……….đừng……chậm thôi…………..– Trong căn phòng này chỉ còn tiếng rêи ɾỉ của nàng và vài âm thanh của ngón tay va chạm với mép thịt đỏ hồng kia.
2h đồng hồ trôi qua, Lan Khuê rã rời trong vòng tay của người ta, ngồi cũng không ngồi nổi, chỉ vô lực để người ta ôm mình vào trong chăn, cái chăn rộng lớn quấn hai thân ảnh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lại gọn gàng.
Lan Khuê, hình như tôi đã không còn muốn trả thù nữa, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên bên cạnh ba mẹ, Lệ Hằng, Khánh Ngân, và đặc biệt là muốn mỗi ngày được chăm sóc, được ân ân ái ái, ngọt ngào bên cạnh………….ừm thôi bỏ đi.
Phạm Hương chợt cười, nhìn người đang nằm trong vòng tay mình, đặt lên trán nụ hôn rồi ôm chặt hơn nữa.
Nhưng mà…….ba mẹ, tha thứ cho con. Có lẽ con sắp chùn bước vì một người con gái rồi. Khẽ thở dài. Chán nản.
…………….
Bọn họ ở lại Đà Lạt thêm 4 ngày nữa rồi trở về Sài Gòn. Không ai nhắc đến chuyện của Anh Thư nữa, chỉ có Lệ Hằng vẫn còn hầm hầm.
********************
Bữa cơm đầu tiên từ khi bọn họ trở về từ Đà Lạt.
6 người đầm ấm, ba mẹ thấy Phạm Hương không còn tỏ thái độ gì với Lan Khuê nữa thì liền vui vẻ, xem ra kì trăng mật này rất có lợi nha.
– À, Lan Khuê con đến công ti làm trợ lí cho chồng con đúng không ? – Tiếng ông Phạm âm trầm nói.
– Dạ đúng. – Lan Khuê nhẹ nhàng gật đầu.
– Còn Khánh Ngân ? Hay con đến công ti giúp chồng con luôn đi. Trợ lí của nó cũng vừa xin nghỉ thì phải.
– Dạ cũng được, sẵn con trông chị ấy, kẻo có người vào đó thả thính nhân viên. – Khánh Ngân dạ rồi liếc yêu chồng mình.
– Mấy đứa ráng làm tốt nha. – Ông Phạm múc một ít canh rồi cười nhìn 4 đứa con.
Một buổi sáng đẹp trời.
………………
Sun Cafe
6 người con gái ngồi ở một bàn tròn lớn, mỗi người gọi một món yêu thích của mình.
Lan Khuê thích sinh tố dâu.
Phạm Hương lại gọi cafe sữa.
Khánh Ngân và Lệ Hằng uống cam ép.
Thanh Hằng chọn một li cappuchino. Còn Ngọc Hà gọi một li soda hương việt quất.
Phạm Hương cầm hai túi lớn, gồm một ít dâu tây và mứt sấy, túi kia là trà Atiso đưa cho Thanh Hằng :
– Bọn em có quà từ Đà Lạt đem về, tặng chị và bà nội.
– Cảm ơn em, đi chơi vui được rồi, quà làm gì không biết. – Thanh Hằng mỉm cười đón lấy món quà rồi nói.
Ngọc Hà ngồi bên cạnh Thanh Hằng, nụ cười cũng dãn ra được một chút. Tuy là sự việc ở quán cafe ( chap 26 ) khiến Ngọc Hà mất cảm tình với Phạm Hương và Thanh Hằng không ít, nhưng bây giờ thấy thái độ của hai người họ, lại thấy rằng họ cũng không đến nỗi quá xấu. Chỉ có tên Phạm Hương kia có hơi ngông cuồng, nhưng Thanh Hằng thì rất điềm đạm, có thể kết bạn được.
Phạm Hương lại lôi ra hai túi y hệt như vậy đưa cho Ngọc Hà :
– Ừm, quà này, của em.
– Cảm ơn. – Ngọc Hà nhận lấy rồi buông một câu.
Lan Khuê mỉm cười nhìn 1 bàn 6 người vui vẻ với nhau, lòng thấy bình yên đến lạ, mặc dù nàng biết cô vẫn chưa nguôi được hận thù, nhưng ít nhất cũng đã có chuyển biến, không còn gay gắt nữa. Chỉ có cái cách xưng hô Tôi – Em là khiến nàng khó chịu, mà thôi kệ, nàng sẽ đợi, đợi một ngày tình cảm này làm mềm lòng chị ấy.
– Ngọc Hà, nhìn xem, chị Thanh Hằng có phải soái tỷ trong truyền thuyết mà cậu đang đợi không ? – Lan Khuê không chút khách khí mà nói thẳng với con bạn thân mình.
Hai nhân vật được nhắc tên trong câu nói ấy lập tức ho sặc sụa, rồi nhìn đối phương, 4 ánh mắt giao nhau. Xoẹt, ơ có cái gì đó mới xẹt ngang qua tim…..
– Cậu nói bậy là hay, lo cho cậu đi. – Ngọc Hà khuấy khuấy li nước rồi trả lời, đôi mắt liếc liếc người bên cạnh.
Lệ Hằng nhìn bọn họ rồi nói một câu châm chọc :
– Nè Ngọc Hà, người ta là thư kí của tổng giám đốc đó, sắp tới sẽ được đề bạc lên chức vụ cao hơn, sợ người ta không nuôi nổi cậu sao ?
– Các cậu toàn nói bậy……
– Ới, có người ngại kìa……Mặt sắp khét rồi……..– Lệ Hằng phá lên cười khi thấy Thanh Hằng và Ngọc Hà, má đã đỏ ửng lên.
Một buổi trưa mát mẻ
…………………
– Hai đứa ngày mai đến gặp bác sĩ để nuôi tủy đi. – Trong bữa cơm, ông Phạm nhìn hai đứa con gái của mình rồi đề nghị.
– Dạ ? – Phạm Hương dừng đũa, ngước lên nhìn ông Phạm.
– Tranh thủ ba mẹ còn khỏe, còn giữ cháu được cho tụi bây, mau có cháu cho ba mẹ bồng ẵm.
– À, dạ. Để con liên lạc với bác sĩ.– Phạm Hương gật đầu đáp ứng.
Lệ Hằng và Khánh Ngân không có ý kiến gì. Bọn họ cũng mong có được đứa con của mình lâu rồi.
Lan Khuê thì không cần phải nói, nàng vui đến nỗi cười không khép miệng lại được. Phạm Hương không bài xích chuyện có con, có nghĩa là trong lòng chị ấy đã nguôi bớt phần nào hận thù.
– Khép miệng lại ăn cơm đi, gió bay vô miệng trúng gió bây giờ. – Phạm Hương xoay qua thấy nàng đang cười vui vẻ đến vậy, liền buông lời châm chọc.
Cả nhà phá lên cười nàng. Hừ, Phạm Hương mặt lạnh đáng ghét. >