Lại một quyền nữa đánh xuống, đánh lên chỗ lúc nãy đã bị đánh, Liên Mặc hoàn toàn không còn sức, bị Lâu Tư Đức xoay mặt lại, dễ dàng cởϊ qυầи ra, cũng không có tiền diễn hay là bôi trơn, trực tiếp cắm vào trong.
Liên Mặc kêu cũng không kêu được, tay nắm chặt ga giường, thừa nhận Lâu Tư Đức đơn phương bạo ngược.
Thật sự quá đau, sắc mặt Liên Mặc trắng bệch, hô hấp dồn dập, trong tức khắc, cậu nghĩ tới việc xin tha, bản thân nên nói ngọt chút, hèn mọn một chút, Lâu Tư Đức có thể buông tha cho cậu không.
Đầu óc Liên Mặc mông lung, mặt trắng bệch, cậu không ngờ, có một ngày cậu lại bị đè dưới thân người đàn ông khác, bị cường bạo.
Ngược lại, Lâu Tư Đức quả thật sướиɠ tới đầu óc tê dại, hắn liên tục xoa nắm mông thịt của Liên Mặc, yêu thích tới mức không muốn buông. Phía dưới chặt tới mức phát cuồng, Lâu Tư Đức đi vào sâu bên trong, lại rút ra hết, mỗi lần đi vào, Liên Mặc đều rên lên một tiếng.
Áo trên cũng bị cởi ra, Liên Mặc không có bất kỳ động tác hay phản kháng nào, Lâu Tư Đức tương đối hài lòng, tay lưu luyến đặt trên eo của Liên Mặc.
Cơ thể của thanh niên dưới thân tinh tế trắng nõn, long tơ cũng thưa thớt, Lâu Tư Đức ‘sh’ một tiếng, lật người Liên Mặc qua, bộ vị dưới thân liên tục phát ra âm thanh, lúc hai người đưa lưng với nhau, Liên Mặc có lẽ còn có thể giảm bớt một chút xấu hổ hoặc tự tôn, nhưng khi mặt đối mặt, sự nam kham trỗi dậy, Liên Mặc nhắm mắt lại, đôi tay nắm chặt.
Lâu Tư Đức xoa ngực Liên Mặc, nắm lấy hai điểm nhỏ, tùy tiện xoa nắn. Động tác này cực kỳ sắc tình, Liên Mặc mở to mắt. Mới vừa rồi được nghỉ ngơi phút chốc, sức lực cũng đã khôi phục lại, khi lại lần nữa nhìn thấy Lâu Tư Đức, hận ý trên mặt không cách nào che giấu, khi Lâu Tư Đức chuẩn bị tới, Liên Mặc tháo thắt lưng trói tay ra được, cậu dùng tất cả sức lực của mình, đánh lên mặt của hắn.
Sau đó cầm lấy đèn bàn bên cạnh, đánh lên đầu của hắn. Làm xong hai động tác này, tay Liên Mặc đã run lên, cơn đau trên người thiếu chút nữa khiến cậu té ngã trên đất, cậu cố gắng mặc quần áo lên, cũng không để tâm Lâu Tư Đức thế nào, hoang mang rối loạn chạy ra ngoài.
Bên ngoài bão tố đan xen, Liên Mặc gọi taxi. Khi chuẩn bị lên xe, trên cửa đột nhiên xuất hiện một bóng đen, Lâu Tư Đức đứng ở phía sau cậu.
Lâu Tư Đức đẩy ngã Liên Mặc, trên mặt vẫn còn máu. Tia chớp ngoài cửa sổ phát sáng, chỉ thấy Lâu Tư Đức nở nụ cười âm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm Liên Mặc.
Nếu nói tới chuyện đời này Liên Mặc nhìn thấy cảnh tượng nào khiến cậu cảm thấy đáng sợ nhất, có lẽ hình ảnh lúc này tuyệt đối đứng đầu.
Bên cạnh Liên Mặc có một cái ghế, còn chưa đυ.ng tới ghế dựa, tay đã bị hung bạo giữ lấy. Liên Mặc kêu thảm, muốn lùi về phía sau.
“Không ai dám đối với tôi như vậy. Được làʍ t̠ìиɦ cậu không thích, nhất định phải diễn trò thế này đúng không?”
Diễn trò gì? Liên Mặc mơ hồ cảm thấy, Lâu Tư Đức không nghĩ giống như cậu đang nghĩ.
Tay bị buông ra, bầm một mảng, tơ máu trào ra. Lâu Tư Đức giống như chơi đùa con kiến, hết đá rồi đánh Liên Mặc.
Lúc này không còn chút thương tiếc nào, ra tay cũng dùng hết sức, trong chốc lát, Liên Mặc không động đậy.
Lâu Tư Đức mở đèn lên, ngồi xổm xuống, nhìn xem người còn sống hay chết. Miệng Liên Mặc đầy máu, có máu rơi xuống trên quần áo cậu, mi mắt hơi rũ xuống, giống như giây tiếp theo có thể ngất xỉu ngay.
Bị Lâu Tư Đức nhắc tới, khuôn mặt trắng nõn tràn ngập máu loãng, gương mặt hơi sưng lên, ẩu đả vừa rồi khiến trên mặt có mấy miệng vết thương, bầm tím từng mảng, đôi mắt bất kham khuất phục quá mức sáng ngời nhìn lên, hung hăng nhìn chằm chằm Lâu Tư Đức.