Liên Mặc

Chương 8-1: H

Liên Mặc lập tức bị dọa sợ, đứng dậy hỏi hắn làm gì.

Lâu Tư Đức ấn cậu xuống giường, Liên Mặc sợ hắn lại định làm gì cậu, liều mạng giãy dụa.

Nhưng sức lực cách nhau quá xa, Liên Mặc vừa đá vừa đánh, cũng không làm cho hắn buông ra.

Tay Lâu Tư Đức như hai gọng kìm, không hề động đậy. Liên Mặc càng ngày càng hoảng, cậu không biết là Lâu Tư Đức rốt cuộc bị làm sao, vì sao cứ đối xử với cậu như vậy.

Cậu định lớn tiếng kêu, lại bị Lâu Tư Đức bịt miệng lại, Liên Mặc cắn xuống tay hắn, bị Lâu Tư Đức tát một cái.

“Cậu im lặng một chút, tôi không đánh cậu.”

Hắn đã đánh!

Liên Mặc giống như điên rồi, cố gắng tránh thoát sự kiềm chế của hắn, chạy ra ngoài cửa.

Gương mặt phát đau, không được bao lâu đã sưng lên, khi chuẩn bị chạm vào chốt cửa, cậu đã bị Lâu Tư Đức đánh ngất.

Lâu Tư Đức gắt gao ngăn cản Liên Mặc, một lần nữa ném cậu lên giường, áp người xuống, lấy dây thắt lưng ra, trói cả hai tay của cậu lại.

Lại cởϊ áσ sơmi, nhét vào trong miệng Liên Mặc.

Hắn không định làm gì Liên Mặc, trên thực tế, hắn cũng không hiểu bản thân muốn gì ở Liên Mặc. Nhưng Liên Mặc vẫn luôn giãy dụa, ngon ngọt hay dọa nạt cũng không nghe, hắn cũng tức giận.

Liên Mặc thấy hắn không có bất kỳ hành động nào, giống như chỉ muốn ngăn cản hành động của cậu, cũng dừng lại, lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn.

Lâu Tư Đức che hết ánh sáng, Liên Mặc chìm trong bóng tối, nhưng hai mắt lại phát sáng, đôi mắt đều chứa đựng bóng dáng của Lâu Tư Đức, đầu Lâu Tư Đức ong ong lên, phía dưới cứng lên.

“Rốt cuộc là cậu muốn làm gì?”

Đây là lần thứ hai trong hôm nay, Lâu Tư Đức cảm thấy không thể nào hiểu được, hắn cảm thấy cơ thể không còn là của mình nữa, ý nghĩ cũng như vậy.

“Cậu buông tôi ra, tôi xin lỗi cậu, mặc kệ là trước đây tôi đã làm chuyện gì khiến cậu tức giận, là tôi sai rồi, tôi không nên đối với cậu như vậy.”

Lâu Tư Đức nuốt nước bọt, bây giờ hắn rất nóng, mỗi một giọt mồ hôi đều lũ lượt tuôn ra. Bên ngoài đột nhiên phát sáng, một tia chớp xẹt qua không trung, sau đó là tiếng sấm nổ vang rền ở chân trời, mưa rền gió dữ đánh úp tới, Liên Mặc cực kỳ bất an.

Cậu lại bắt đầu giãy dụa, muốn nhả áo sơmi trong miệng ra, trong lúc giãy dụa, cậu phát hiện trên bụng nhỏ của cậu có thứ gì đó cực kỳ cứng rắn.

Liên Mặc trợn mắt há hốc mồm, không dám tin khi nhận ra Lâu Tư Đức đang cứng, đang to ra ở kích cỡ quá mức rồi, đầu óc chấn kinh, như bom nổ, cậu đẩy ngã Lâu Tư Đức, lấy áo sơmi trong miệng ra, lại lần nữa chạy ra ngoài cửa.

Cậu vừa chạy vừa gọi, nhưng giống như cả ông trời cũng muốn đối nghịch với cậu, giọng nói của cậu đề đã bị tiếng mưa to gió lớn bên ngoài che lấp.

Đột nhiên bên hông đau xót, hắn ở bên cạnh đánh tới, chưa kịp quay đầu lại, tóc lại đau xót, Lâu Tư Đức cứng rắn nắm lấy tóc của cậu, kéo cậu trở về giường, cơ thể đè xuống. Lần này Lâu Tư Đức không dừng lại, lại đánh hai bạt tai lên mặt Liên Mặc, khóe miệng của cậu xuất huyết.

Khi Lâu Tư Đức giơ tay lên lần nữa, Liên Mặc theo bản năng dùng đôi tay đang bị thắt lưng trói che mặt lại.

“Bảo cậu nghe lời cũng khó tới vậy sao, muốn tôi đánh cậu có phải không? Cậu ngoan một chút, sẽ không cần chịu khổ.”

Một lúc lâu sau, Liên Mặc mới run rẩy nói: “Cậu có ý gì?”

Lâu Tư Đức nắm lấy cằm của cậu, cưỡng ép cậu nhìn hắn: “Ý là muốn cᏂị©Ꮒ cậu.”

Phía dưới cứng tới phát đau, cởϊ qυầи ra, dươиɠ ѵậŧ nhanh chóng thoát ra ngoài.

Quá lớn, thứ kia chạm lên mặt cậu, lớn tới mức không thua gì mấy so với mặt cậu.

“Lâu Tư Đức, rốt cuộc là cậu muốn làm gì? Cậu là tên biếи ŧɦái, tôi không thích con trai!”

Lâu Tư Đức cười, áo ngủ của Liên Mặc rộng thùng thình, tay hắn chui vào chạm lên đầṳ ѵú của cậu.

“Ai nói phải thích mới có thể cᏂị©Ꮒ?”

Đột nhiên một quyền giáng xuống, Liên Mặc bị hắn đánh lên bụng, cậu co rút người lại, đau tới nỗi đầu đổ đầy mồ hôi lạnh.