Chương 7
Sao cũng không thể nghĩ được, cậu sao lại chọc tới người bạn cùng phòng này, cực kỳ sợ Lâu Tư Đức bạo lực, cậu bắt đầu tự hỏi làm thế nào để đổi phòng ký túc xá.
Không thể trêu vào hắn, vậy trốn cũng không được sao?
Mấy ngày sau đó, cậu lại không nhìn thấy Lâu Tư Đức, Liên Mặc cũng không rảnh rỗi, cậu dành chút thời gian tới tìm giáo viên phụ trách.
Lại bị báo cho biết nguyên nhân lúc trước tại sao cậu và Lâu Tư Đức ở chung phòng, là do không còn dư phòng, vừa hay còn thừa lại hai người, cho nên sắp xếp cùng chung ký túc xá. Nhưng bây giờ cũng không dư phòng, cho nên hai người tiếp tục ở cùng nhau.
Giáo viên phụ trách kỳ quái nói: “Phải có lý do gì đó đi? Vì sao em lại không muốn ở chung?”
Liên Mặc ấp úng, bây giờ cậu cũng không bị đánh, không có chứng cứ chứng minh cậu từng bị đối xử bạo lực.
Dưới tình huống không có phòng dư, không cách nào tìm được lý do thích hợp để xin đổi phòng. Liên Mặc đột nhiên có tâm lý cảm thấy may mắn, cậu cũng đã gặp Lâu Tư Đức hai lần, chỉ cần bản thân cẩn thận một chút, có lẽ sẽ không có việc gì?
Liên Mặc rời đi. Nếu sau đó Liên Mặc kiên trì thêm chút nữa, không bận tâm muốn đổi phòng, có phải đã có thể tránh những chuyện phát sinh sau này không?
Vũ trường, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, vô số người có cả trai lẫn gái đang lắc lư cơ thể, nhiệt tình nhảy nhót.
Tầng ghế lô tối cao, vẻ mặt Lâu Tư Đức hững hờ uống rượu. Hôm nay hắn không định tới, nhưng chủ bữa tiệc chính là tên ngốc nổi tiếng trong giới, khoảng thời gian trước hắn ta phá hoại việc làm ăn của gia đình mình, còn chẳng biết xấu hổ mở tiệc chiêu đãi khắp nơi, mỹ danh rằng cảm ơn mọi người quan tâm. Đối với chuyện này, Lâu Tư Đức không cần tới, tới cùng tự rước lấy nhục, nhưng hắn muốn nắm lấy cơ hội, làm cuộc trao đổi, cậu muốn tên ngốc kia rớt đài, để việc làm ăn của gia đình mở rộng.
Cho nên hắn mới đến đây, lúc người ta khí phách, hăng hái nhất, sẽ để lộ nhiều dấu vết nhất, hắn đang đợi.
Nhưng tên ngốc này lại là tên biếи ŧɦái, dưới ánh mắt quan sát của đám đông, gọi mười người con trai vào, trái ôm phải ấp thật hết sức hưởng thụ.
Phân nửa người ở đầy đều đang chê cười hắn ta, lá mặt lá trái nói chuyện với nhau.
Buổi tiệc tới phần sau, Lâu Tư Đức muốn trở về, hắn đứng dậy, cũng không định chào hỏi bất kỳ kẻ nào, đi nhà vệ sinh xả nước trước.
Không ngờ ở nhà vệ sinh có người đang chơi SM, chơi tương đối tàn nhẫn, một người lấy roi không ngừng đánh lên thân của người còn lại, người nọ chịu không nổi, đẩy người ở trên ra muốn chạy ra ngoài cửa, đυ.ng trúng Lâu Tư Đức.
Người con trai kia ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Lâu Tư Đức, muốn hắn giúp cậu ta.
Lúc người con trai kia ngẩng đầu lên, tóc mái cũng có chút dài, dính lên trên trán, đôi mắt long lanh.
Mũi và gương mặt đều có vết thương, thoạt nhìn có hơi nghiêm trọng.
Đầu Lâu Tư Đức chợt lóe sáng, nhìn người con trai trước mặt mình, trong đầu vậy mà hiện lên khuôn mặt Liên Mặc chỉ mới gặp qua hai lần, cũng không biết tại sao đột nhiên nhớ tới cậu, trước mặt không phải là khuôn mặt của người con trai xa lạ, mà là mặt của Liên Mặc.
Lâu Tư Đức giật mình, cảm giác này quá quỷ dị, không chỉ đầu óc của hắn có vấn đề, đồ vật ở phía dưới có khả năng cũng có vấn đề...Nó vậy mà cứng lên.
Đúng vậy, trong tức khắc, hắn không hề có lý cứng lên.
Ít khi hắn có vẻ mặt thất thố, người con trai trước mặt hắn lại lần nữa bị bắt trở về, tiếp tục bị quất đánh, hắn xoay người đi ra ngoài.
Trong đầu đều là khuôn mặt tinh xảo của Liên Mặc nếu cũng bị hắn đánh ra vết thương thì sao, có phải sẽ càng thêm rách nát không?
Bóng đêm tối tăm thật tốt, không ai nhận ra Lâu đại thiếu gia đang cứng, Lâu Tư Đức đi xuống gara ngầm, dự định trở về trường học.
Liên Mặc ở bên này đã ngủ từ lâu, trong tay còn cầm quyển sách, đèn cũng không tắt, cứ vậy mở ra.
Lúc cậu bị tiếng mở cửa đánh thức, đã nhìn thấy Lâu Tư Đức đứng ở bên cạnh giường của cậu, mắt không chớp nhìn chằm chằm cậu.