Chương 6
Liên Mặc trợn mắt há hốc mồm nhìn, cậu không nghĩ có thể như vậy. Ba năm cao trung cậu chỉ lo học, cũng không có bạn bè khác phái, càng không chăm chút ngoại hình, lấy sạch sẽ là cơ sở, cũng không quá chú tâm tới việc chú ý hình tượng để hấp dẫn sự chú ý của nữ sinh. Hôm nay thấy một cảnh này, tâm quan của cậu có hơi điên đảo.
Câu lôi kéo chăn, chuẩn bị nằm nghiêng ngủ, có nữ sinh ở nơi này, ít nhiều gì cậu cũng không cảm thấy tự nhiên.
Sau khi nữ sinh dọn dẹp xong rất nhanh đã đi về, Lâu Tư Đức nhận một cuộc gọi, mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài.
Liên Mặc cũng không để tâm lắm, lâm vào giấc ngủ say.
Vài ngày kế tiếp, mỗi ngày Liên Mặc đều rất bận. Cậu mang mắt kính nên thoạt nhìn có hơi ngốc, cả ngày ôm mấy quyển sách chạy tới chạy lui, ký túc xá, phòng học, nhà ăn, thư viện, mỗi ngày đều một đường bốn chỗ này.
Cậu rốt cuộc chưa gặp lại Lâu Tư Đức, cũng không biết là hắn có đi học hay không.
Không có bạn học nào khác tới phòng ký túc xá, từ đó xem ra, nơi Liên Mặc ở chính là phòng đơn, khiến cậu tự tại rất nhiều.
Buổi tối, cậu đang ở bàn học ôn lại kiến thức. Cao trung và đại học không giống nhau, Liên Mặc cần phải cố gắng nhiều hơn nữa, mới có thể nắm vững được kiến thức.
Đột nhiên ngoài cửa truyền tới âm thanh mở cửa, cắt ngang suy nghĩ của Liên Mặc.
Cậu quay đầu lại nhìn, là Lâu Tư Đức đã trở về.
Gật đầu với Lâu Tư Đức, xem như đã chào hỏi, sau đó lại tiếp tục ôn bài.
Lâu Tư Đức hoàn toàn không để ý tới cậu, đi tới chỗ ngồi của mình ngồi xuống, lấy điện thoại ra chơi.
Khi đó smartphone vừa mới phát triển, Liên Mặc chỉ có một chiếc điện thoại nhỏ, Lâu Tư Đức đã có điện thoại nắp gập.
Cũng không biết Lâu Tư Đức nhìn thấy gì, đột nhiên đứng lên, đá ghế dựa sang một bên, sức rất lớn, tiếng động vang lên, khiến Liên Mặc khϊếp sợ.
Chỉ thấy hắn có hơi khó thở, vẻ mặt âm trầm, Liên Mặc nhìn thoáng qua cũng không dám nhìn, quay đầu lại, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống thấp nhất.
Nhưng ký túc xá lớn như vậy, ngẩng đầu không thấy, cúi đầu thấy, Lâu Tư Đức nhanh chóng chú ý tới Liên Mặc, hơi trầm tư một chút, sau đó đi tới bên cạnh Liên Mặc.
Liên Mặc không cách nào tiếp tục làm con rùa rụt cổ, cũng không biết hắn tới đây làm gì, cứng đờ nở một nụ cười: “Bạn học, cậu làm sao vậy?”
Lâu Tư Đức nhíu mày, dáng người của nam sinh trước mặt nhỏ gầy, giống như một con gà nhỏ có thể bị người ta bắt lúc nào cũng được, đôi mắt bị tròng kính che lại, tròng kính khiến đôi mắt mang tới cảm giác rất buồn cười, thoạt nhìn là hàng rẻ tiền, tóc mái dài như vậy cũng không đi cắt, ngoại trừ da trắng một chút, nếu vứt vào trong đám người sẽ không cách nào tìm ra.
Nghiêm túc mà nói, khí chất và diện mạo của cậu là loại người mà Lâu Tư Đức khinh thường nhất. Bây giờ trong lòng hắn đang tức giận, cần người giúp hắn phát tiết, mà Liên Mặc thoạt nhìn vô hại là người được chọn tốt nhất.
Hắn nắm lấy cổ áo của Liên Mặc, động tác thình lình khiến Liên Mặc rớt mắt kính, độ cận của cậu không cao, mắt kính rớt chỉ làm cậu nhìn người hơi mơ hồ, đại khái vẫn có thể nhìn thấy.
Lâu Tư Đức ném cậu lên trên giường, nắm tay vung lên, muốn đánh người.
Sức lực tuyệt đối khiến Liên Mặc không cách nào phản kháng, tóc mái của cậu bị xốc lên, mắt không tiêu cự nhìn Lâu Tư Đức, vội vàng gọi: “Bạn học!”
Lâu Tư Đức vung tay lên nhưng không có đánh tiếp, hắn đã chú ý tới dung mạo hoàn chỉnh của người dưới thân, có hơi phù hợp với thẩm mỹ của hắn.
Liên Mặc có một khuôn mặt xinh đẹp, hơn nữa da lại trắng, cả khuôn mặt đều mang vẻ tinh xảo và xinh đẹp, lúc này bị dọa, môi mím chặt lại, đang bối rối nhìn hắn.
Lâu Tư Đức lại nhìn thoáng qua, buông cậu ra, vỗ vỗ quần áo của mình, không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài.
Liên Mặc im lặng một lúc lâu, mới xác nhận Lâu Tư Đức sẽ không trở về. Từ từ đứng dậy, trở lại bàn học, nhưng không cách nào học vào, cậu có hơi sợ. Nếu nắm đấm kia đánh xuống, cậu sẽ như thế nào.