Lâu Tư Đức nhớ lại bản thân vì sao lại muốn tìm tới bạn cùng phòng, nguyên nhân là bởi vì nhìn thấy tên vịt bị kim chủ dạy dỗ ở trong vũ trường, tên vịt kia lại trùng khớp với người con trai trước mắt hắn, bây giờ hắn đã biết, cũng không phải trùng khớp, mà khuôn mặt tinh xảo dính máu tươi của người trước mặt càng hợp mắt hơn.
Loại đam mê kỳ quái này không biết từ đâu đến, rất tự nhiên hiện lên trong đầu Lâu Tư Đức, bản thân đối với những hành động biếи ŧɦái của những người đó lại khịt mũi khinh thường, không ngờ nghĩ cả đêm không ra, bản thân đã làm chuyện giống như đúc bọn họ.
Đầu tiên, người con trai này lớn lên phù hợp với thẩm mỹ của hắn, khiến hắn trong tiềm thức tìm được sự đối lập giữa hắn và người khác. Tiếp đó, ở vũ trường nhìn thấy hình ảnh kia, hắn liên tưởng tới cậu, hơn nữa đã ra tay. Nhưng đối phương rõ ràng là một tay non không thông suốt, Lâu Tư Đức không định đối xử với cậu như vậy, chơi một chút thì rút tay lại, nào nghĩ chuyện vốn anh tình tôi nguyện, Liên Mặc lại muốn sống muốn chết như vậy, còn đả thương hắn, khiến mọi thứ trở thành cưỡиɠ ɠiαи.
Lâu Tư Đức thầm chửi, trên mặt lạnh như băng, trừng mắt nhìn cậu. Buông Liên Mặc giống như miếng vải rách ra, đứng dậy đi tới trước bàn, tùy tiện dùng khăn giấy lau đi máu trên đầu.
Hắn đã mềm rồi, nhưng vừa rồi lại bị Liên Mặc nhìn tới cứng. Thì ra hắn thích kiểu này. Nửa người dưới Lâu Tư Đức vẫn để trần, hắn trở lại bên cạnh Liên Mặc, khiêng cậu lên.
Liên Mặc nhìn thấy phía dưới của Lâu Tư Đức thay đổi, không thể ngờ tới, mở to mắt.
Lần này, Liên Mặc không còn sức phản kháng, Lâu Tư Đức ra vào thuận lợi, sau một lúc lâu, hắn mới bắn vào bên trong cơ thể cậu.
Mặc kệ Lâu Tư Đức dày vò thế nào, niết đánh cậu thế nào, cậu đều không còn chút sức lực nào. Sau khi Lâu Tư Đức bắn xong, bản thân tự đi vào nhà vệ sinh rửa sạch. Nhìn vết thương chồng chất trên người Liên Mặc, hắn đại phát từ bi cũng mang cậu theo, rửa sạch máu trên người Liên Mặc, mới phát hiện làn da của người con trai này tương đối không tệ, dáng người mảnh khảnh, bản thân hắn không nhịn được lại vuốt ve.
Vuốt vuốt, đồ của mình lại cứng lên.
Liên Mặc giống như đang nhìn thứ nghiệp nhìn phía dưới Lâu Tư Đức, sắc mặt trắng xanh.
Lâu Tư Đức phát hiện mỗi lần bị Liên Mặc nhìn chằm chằm nơi đó đặc biệt có cảm giác. Cũng không che giấu, hắn nắm lấy cằm Liên Mặc, đưa thứ đó vào miệng cậu.
Da đầu Liên Mặc tê dại, nhất định phản kháng, nhưng sức lực sao có thể đấu lại Lâu Tư Đức, Liên Mặc nhanh chóng bị nhét đầy toàn bộ khoang miệng.
Lâu Tư Đức quá lớn, nuốt một nửa đã nuốt không vào được nữa, Liên Mặc vẫn đang muốn nôn khan, yết hầu liều mạng co rút lại khi nhận ra di vật, muốn bài trừ dị vật ra ngoài, nhưng Lâu Tư Đức không động đậy, còn thoải mái thở dài.
Mặt bị bàn tay to của Lâu Tư Đức giữ chặt, liên mặt bị hắn bắt ở dưới thân hắn phun ra nuốt vào, sự khó chịu không khác gì bị cưỡиɠ ɠiαи ở phía dưới.
Cuối cùng Liên Mặc cũng khóc, mắt mở to, trong mắt là một mảng u tối.
Trong lúc hoảng hốt, Lâu Tư Đức bắn một lượng lớn chất lỏng, Liên Mặc sặc tới nỗi ho khan, chất lỏng trong miệng tùy ý chảy ra ngoài.
Hình ảnh này quá mức sát thương, Lâu Tư Đức nặng nề thở dốc, da đầu căng chặt, xoay người Liên Mặc lại, để cậu chống tay lên bồn rửa tay, tay gắt gao kiềm trụ eo của cậu, từ phía sau tiến vào cơ thể cậu.
Liên Mặc đau tới mức âm thanh cũng biến đổi, cơ bản nhịn không được cảm xúc, khóc tới hỏng mất.
Một tay kiềm trụ eo của cậu, một tay khắc nắm lấy cằm của cậu, tư thế từ phía sau tiến vào, xoay mặt cậu lại, hôn lên môi cậu.
Phía dưới không ngừng thừa nhận sự va chạm kịch liệt, miệng bị hôn lấy, Liên Mặc không biết cách thở, nhanh chóng bị nghẹn tới đỏ cả mặt.
Vừa chảy nước mắt, vừa hô hấp dồn dập, hơn nữa cảm giác hỏng mất, lý trí ít ỏi còn xót lại Liên Mặc nghĩ, sao cậu lại rơi vào nông nỗi này.